Trang

26/08/2025

Thời nhà Thanh có hình phạt kỳ lạ chỉ bắt ăn 2 bát mỳ: Vì sao phạm nhân thà chết không ăn?

Sự thật về hình phạt ăn 2 bát mỳ hóa ra đáng sợ đến nỗi phạm nhân thà bị chém đầu cũng không ăn.

 Vào thời phong kiến, có nhiều hình phạt tra tấn được áp dụng nhằm mục đích chính là để lấy lời khai. Đơn cử như thập đại cực hình (hay 10 hình thức tra tấn) được sử dụng trong thời nhà Thanh. Cụ thể, 10 hình thức tra tấn này được đánh giá là những hình phạt nặng nhất và vô cùng tàn khốc. Trong đó có thể kể đến như hình phạt lột da, ngũ mã phanh thây, lăng trì, chém eo,...

 Điểm chung của những hình phạt này đều khiến cho tội phạm sống không bằng chết. Do đó, phần lớn các phạm nhân khi nghe thấy những hình phạt tra tấn trên đều vô cùng sợ hãi, có người còn lập tức nhận tội.

 Xử chém đầu đôi khi còn là cái chết nhẹ hơn nhiều so với những hình phạt tra tấn trên, đặc biệt là phạt lăng trì. Hình phạt này được thực hiện rất đáng sợ, khiến phạm nhân chỉ muốn chết cho xong vì vô cùng đau đớn.


Nhiều hình phạt tra tấn rất dã man khiến phạm nhân sống không bằng chết.

Chẳng hạn, Khang Tiểu Bát, người cuối cùng bị xử lăng trì trong lịch sử Trung Quốc, là một minh chứng. Theo đó, Khang Tiểu Bát là một tên thổ phỉ khét tiếng hoành hành khắp vùng Bắc Kinh – Thiên Tân. Hắn không những cướp tiền của triều đình mà lời lẽ còn rất ngông cuồng. Sau khi bị bắt về quy án và bị thẩm vấn, Khang Tiểu Bát còn đòi "làm nhục" Từ Hi Thái hậu.

Tin tức này đã nhanh chóng truyền đến tai của Từ Hi Thái hậu. Bà lập tức hạ lệnh lăng trì Khang Tiểu Bát cho đến chết và đặc biệt là không hạn chế về số đao.

Trên thực tế, theo luật của nhà Thanh, phạm nhân bị xử lăng trì thì nhiều nhất cũng chỉ 3.600 đao. Tuy nhiên, vào năm 1905, Khang Tiểu Bát bị xử lăng trì tới 3784 đao cho đến chết.

Hình phạt chỉ ăn 2 bát mỳ đáng sợ thế nào?

 

Hình phạt này có yêu cầu là phạm nhân phải ăn 2 bát mỳ.

Bên cạnh thập đại cực hình trên, các ghi chép lịch sử còn chỉ là một hình thức tra tấn đáng sợ khiến phạm nhân nửa sống nửa chết. Đó là hình thức tra tấn có tên là "Nhị long thổ tu" – "Nôn ra râu rồng". Hình phạt này có yêu cầu là phạm nhân phải ăn 2 bát mỳ.

Thoạt đầu mới nghe ai cũng cho rằng đây là hình phạt đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng thực chất quy trình thực hiện và kết quả lại không như vậy.

Ban đầu, phạm nhân sẽ không bị đánh đập, nhưng lại không được cho ăn. Thay vào đó, họ chỉ được uống một ít nước để duy trì chút sự sống. Sau khi bị bỏ đói ít nhất từ 2 – 3 ngày, cơ thể của phạm nhân rơi vào tình trạng suy sụp, đói không chịu nổi, đầu óc mê man.

Đúng lúc này, cai ngục mang ra 2 bát mỳ nóng hổi thơm ngon tới. Phạm nhân lúc này được thả ra lập tức lao tới chỗ 2 bát mỳ mà ăn ngấu nghiến vì quá đói. Tuy nhiên, 2 bát mỳ này chưa được nấu chín hẳn nên rất khó tiêu hóa, gây khó chịu cho dạ dày, đặc biệt là với người bị bỏ đói nhiều ngày.

 

Phạm nhân bị treo ngược lên khi đang ăn mỳ khiến họ nhanh chóng bị sặc, mỳ tuôn ra từ mũi và miệng.

Khi phạm nhân đang ăn dở hai bát mỳ thì cai ngục tới treo ngược lên khung, đồng thời trói tay chân và đặt thẳng đứng xuống. Chẳng mấy chốc, mặt của phạm nhân sẽ sưng và tím tái lên, bụng khó chịu, lượng mỳ ở trong dạ dày cũng nhanh chóng tìm đường ra ngoài thông qua khoang mũi hoặc miệng.

Với hình phạt này, thậm chí cả khi những sợi mỳ mà phạm nhân ăn may mắn có thể được tiêu hóa trong dạ dày, khó có thể trào ra khỏi miệng thì chúng vẫn có thể bị sặc trong khoang mũi. Điều này khiến phạm nhân cực kỳ khó chịu, cảm thấy ngạt thở, mặt tím tái. Do mỳ thường được tuôn ra ở mũi nên hình thức tra tấn này mới được gọi là "Nhị long thổ tu" – "Nôn ra râu rồng".

Bị treo ngược xuống dưới sau khi ăn mỳ khiến phạm nhân bị sặc mỳ, khó thở đến mức chỉ muốn chết là xong. Chính vì vậy, rất ít người có thể sống sót khỏi hình phạt tra tấn này.

ST             

22/08/2025

Các nhà phát triển AI đang đe dọa sự tồn tại của Wikipedia

Khi nhà phát triển thu thập nội dung từ Wikipedia để huấn luyện mô hình AI, lượng truy cập tự động tăng vọt làm tăng chi phí với tổ chức phi lợi nhuận vận hành bách khoa toàn thư trực tuyến này.


Phần mềm khai thác dữ liệu tự động đang tạo ra gánh nặng chi phí cho Wikipedia. Ảnh: Digital Information World

Wikipedia, một trong những nguồn tri thức đồ sộ nhất từng được xây dựng, chứa đóng góp từ hàng triệu người trên khắp thế giới, đang đối mặt với mối đe dọa ngày càng tăng từ các nhà phát triển trí tuệ nhân tạo, theo New Scientist.

Tổ chức phi lợi nhuận Quỹ Wikimedia vận hành Wikipedia cho biết từ tháng 1/2024 lượng truy cập mạng nhằm tải hình ảnh và video từ danh mục của trang tăng 50%. Sự tăng vọt đó chủ yếu đến từ chương trình khai thác dữ liệu tự động mà những nhà phát triển sử dụng để thu thập dữ liệu huấn luyện cho mô hình AI của họ. Lượng truy cập tăng chưa từng thấy có nghĩa Quỹ Wikimedia phải chi nhiều tiền hơn để phục vụ các trang của bách khoa toàn thư và nội dung khác từ trung tâm dữ liệu cho thuê của họ.

"Có nhiều báo cáo khác về các trang nội dung đang bị ảnh hưởng tương tự, nhưng khi một trang cực kỳ quan trọng như Wikimedia công khai vấn đề, mọi người sẽ chú ý", nhà nghiên cứu AI Elena Simperl ở Đại học King, London, cho biết. "Vấn đề họ đang thảo luận rất đáng lo ngại".

Theo Quỹ Wikimedia, 65% lượng truy cập Internet tốn kém nhất của họ đến từ phần mềm tự động khai thác dữ liệu. Chúng thường yêu cầu bài báo ít phổ biến và những truy vấn này phải chuyển tới trung tâm dữ liệu trung tâm thay vì sử dụng bộ nhớ đệm của bài báo phổ biến lưu trữ ở trung tâm dữ liệu địa phương. "Lượng sử dụng cao cũng gây rắc rối thường xuyên cho đội kỹ sư quản lý độ tin cậy trang web của chúng tôi. Họ buộc phải chặn lượng truy cập áp đảo từ các phần mềm đó trước khi nó tạo ra vấn đề cho người đọc", Quỹ Wikimedia chia sẻ.

Birgit Müller, giám đốc sản xuất ở Quỹ Wikimedia, cho biết tổ chức này đang tìm cách quản lý lượng truy cập từ phần mềm tự động và sẽ yêu cầu người dùng thương mại như nhà phát triển AI "trực tiếp hỗ trợ tính bền vững cho các dự án Wikimedia. "Một vấn đề thường bị xem nhẹ đối với nội dung công khai là nội dung cho phép truy cập miễn phí nhưng cơ sở hạ tầng để vận hành lại mất phí", Simperl nhấn mạnh.

Quỹ Wikimedia đã công bố kế hoạch dự thảo nhằm xác định nhà phát triển phía sau phần mềm khai thác dữ liệu với mục tiêu giảm 30% lượng truy cập tự động từ đó về mặt băng tần. Wikimedia cũng đối mặt với cạnh tranh trực tiếp từ chatbot AI có thể giải đáp câu hỏi về nhiều chủ đề khác nhau, ngay cả khi phản hồi AI không phải luôn đúng sự thực. Dù các trang Wikimedia chưa ghi nhận lượng truy cập trực tiếp sụt giảm do sự phát triển gần đây của AI, Müller bày tỏ lo ngại dịch vụ AI sử dụng nội dung của Wikimedia để cung cấp tóm tắt và giải đáp nhanh tự động thường không cung cấp đầy đủ trích dẫn và ngăn cản mọi người tiếp cận nguồn thông tin gốc.

Tuy nhiên, Quỹ Wikimedia không phản đối sử dụng công nghệ AI. Họ đã khai thác công cụ AI để giúp biên tập viên phát hiện hành vi phá hoại ở các trang Wikipedia, dự đoán chất lượng bài báo, đo độ tin cậy và gợi ý chỉnh sửa.

An Khang (Theo New Scientist) 

21/08/2025

Câu chuyện về vị hoàng đế Anh tàn bạo và thi thể... phát nổ trong đám tang

     William I, còn được gọi là “William kẻ chinh phạt”, là vua Anh từ năm 1066 đến 1087. Thế nhưng câu chuyện sau khi vị hoàng đế này chết thì mới ly kỳ hơn cả, mà theo cách người ta thường nói là mọi chuyện đều có nhân quả...

Tuổi thơ dữ dội và đánh chiếm ngai vàng nước Anh

 William I là con trai duy nhất của Robert I - Công tước xứ Normandy (thuộc nước Pháp ngày nay). Mẹ của ông được cho là xuất thân từ gia đình làm nghề thuộc da – công việc thấp kém nhất lúc bấy giờ. Khi còn nhỏ, William I thường được gọi với cái tên William the Bastard.

Vua William I.

Khi William chỉ vừa 8 tuổi, cha ông qua đời, truyền lại ngôi vị cho con. Tuy nhiên các "trò chơi vương quyền" đã diễn ra vô cùng gay cấn và tàn khốc ngay sau đó.

William từ sớm đã phải học cách tự bảo vệ mình, dần dần nảy sinh thói đa nghi và tâm tính tàn bạo.

Trong một lần đàn áp vụ nổi loạn từ người anh họ, vị công tước trẻ đã cho chặt hết tay chân của kẻ cầm đầu để thị uy.

Năm 1066 đánh dấu bước chuyển lớn trong hành trình quyền lực của William. Năm ấy, vua Edward của nước Anh chọn một hậu duệ khác lên ngôi (Edward không có con trai), bất chấp lời hứa trao ngai vàng cho người bà con William.

Cuối cùng William quyết định hành quân từ Pháp đến Anh, dùng vũ lực đoạt lấy ngôi báu. Sau trận chiến đẫm máu ở Hastings, công tước William đã chính thức trở thành vua nước Anh vào đúng đêm Giáng sinh.

Cả đời vấy máu...

Vị vua có nguồn gốc ngoại tộc thường được gọi là "William Kẻ chinh phạt". Ông đã thay đổi đáng kể hiến pháp và hệ thống xã hội, cũng như chấm dứt sự ảnh hưởng của người Viking lên nước Anh.

Bức tranh thời Victoria vẽ lại trận đánh Hastings, công tước William đã chiến thắng và kẻ bại trận dâng ngôi báu.

Năm 1069, ông bắt đầu cuộc hành quân chinh phạt miền Bắc nước Anh, đè bẹp cánh quân nổi loạn. Đi đến đâu, vua cho đốt phá làng mạc và mùa màng đến đó.

Gia súc và con người bị chém giết không thương tiếc. Những kẻ trụ lại cũng dần đói chết hoặc phải ăn thịt đồng loại để sống sót!

Ngược lại, William thì ăn như... một vị vua! Ông ngày càng mất kiểm soát về cân nặng của mình, trở nên quá phì nhiêu - không biết rằng điều này sẽ đem tới cái kết bi thảm về sau.

...và cái kết "bốc mùi" kỳ lạ

Vua William ôm vết thương chí tử lánh nạn ở thành phố Rouen suốt 6 tháng. Bên cạnh ông là các tước hầu, giới quý tộc và tăng lữ.

Tại đây với cơn đau hành hạ, bạo chúa William mới bắt đầu hối hận về cuộc đời tội lỗi của mình. Nhưng tất cả đã quá muộn màng!

"Tôi đã đối xử với những cư dân bản địa của vương quốc với sự nghiêm khắc vô lý, áp bức tàn nhẫn cả người cao lẫn người thấp, tước quyền thừa kế của nhiều người một cách bất công, và gây ra cái chết của hàng ngàn người bởi nạn đói và chiến tranh, đặc biệt là ở Yorkshire.

Trong cơn thịnh nộ điên cuồng, tôi giáng đòn đau đớn xuống người Anh như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ, và ra lệnh đốt nhà cửa, mùa màng cùng tất cả đồ đạc của họ, đồng thời giết những đàn cừu và gia súc của họ ở khắp mọi nơi. Than ôi! tôi là kẻ sát nhân dã man của hàng ngàn người, cả già lẫn trẻ của đất nước xinh đẹp này".

Nhà vua trước khi nhắm mắt xuôi tay đã ra lệnh ban phát toàn bộ của cải của mình cho người nghèo và các nhà thờ với mục đích mà ông nói: "Hãy để những gì tôi tích lũy bù đắp cho dân lành".

Tuy nhiên, các nhà sử học hiện đại nghi ngờ những lời nói này không phải là của vua William I.

Bạo chúa William đã ngã ngựa trong cuộc viễn chinh nước Pháp.

Vào một ngày thu lạnh lẽo tháng 9, William qua đời. Liền sau đó, những người thân cận với vua cũng "bốc hơi" nhanh chóng. Kẻ hầu người hạ thấy vậy cũng vội vơ vét vũ khí, ngựa thuyền, tư trang, vải vóc rồi tẩu tán đi mất.

Thân thể của "William kẻ chinh phạt" ngày nào bị bỏ lại trần trụi trên sàn nhà như một con thú hoang man rợ.

Và đó chính là vấn đề thực sự: không một ai chịu nghiêm túc suy nghĩ về việc chôn cất nhà vua!

Cuối cùng, hầu tước Enter Herluin - người với sự tử tế trời cho cùng lòng tự tôn dân tộc – quyết định đưa vua William về nơi an nghỉ.

Herluin bỏ tiền túi thuê một chiếc xe tang đưa thi thể vua đến bến Seine, sau đó đi đường thủy trở về quê nhà tại vùng Normandy. Cuộc hành trình chỉ hơn 100 cây số nhưng có khá nhiều biến cố đã xảy ra.

Đầu tiên, do tàu xe đi với tốc độ "rùa bò" nên vi khuẩn trong ruột nhà vua đã tràn ra khắp các phần còn lại của cơ thể. Tế bào mục rữa với tốc độ đáng kinh sợ và xác vua thì căng phồng lên do tích tụ khí.

Sau đó, đoàn xe đã đến được vùng Normandy nhưng phải... tạm gián đoạn do một vụ cháy lớn vừa xảy ra! Cả thành phố nháo nhào lên để dập tắt ngọn lửa.

Chưa hết, khi đoàn đưa tang mệt mỏi đến được khu đất an táng, một người đàn ông từ đâu xuất hiện đã khẳng định đây là đất của mình, vốn bị vua William chiếm đoạt từ trước.

Người dân đến đòi đất ngay trong đám tang của vua.

Đám tang lại tạm ngưng để chuyển thành... một cuộc thương thảo pháp lý, với kết thúc là sự đền bù thỏa đáng cho người dân. Anh ta thật hạnh phúc vì cuối cùng đã chờ được đến "ngày công lý".

Thế nhưng thi thể nhà vua thì không đợi được nữa. Những năm cuối đời, vua vốn đã béo mà giờ xác còn trương phình lên hết cỡ. Khi hạ huyệt, thi thể bỗng nhiên... quá khổ so với phần mộ của mình.

Giữa lúc mọi người đang hoang mang chưa biết xử trí thế nào, phần ruột của xác đã phát nổ! Mùi thối xông thẳng vào mặt những người đứng gần khu mộ và cả đám đông xung quanh. Không cách gì có thể ngăn lại cái mùi ấy, đám tang vì vậy kết thúc chóng vánh hơn dự kiến.

Vậy mà sau khi được chôn cất, vua William vẫn chưa thể an nghỉ. Phần mộ của ông 3 lần bị đào lên bởi người La Mã, người theo phái Thần học Calvin và trong cuộc Cách mạng Pháp.

Xương cốt của vua sau đó phân tán khắp nơi. Đến nay, chỉ mỗi... phần xương đùi còn được lưu giữ, đánh dấu bởi một phiến đá bên đường.

Vua William đã sống một cuộc đời thật lẫy lừng nhưng cũng vô cùng tàn bạo, để rồi nhận lấy cái chết vừa bi vừa hài như vậy đấy!

ST

18/08/2025

“Một bầy tang tình con xít“: Không ngờ con xít đẹp thế này

 "Trống cơm" là bài dân ca nổi tiếng mà hầu như người Việt Nam nào cũng từng nghe. Trong bài này có câu "một bầy tang tình con xít, ớ mấy lội, lội, lội sông ớ mấy đi tìm em nhớ thương ai…”. Vậy con xít là con gì?

Con xít chính là chim xít.

Đã có nhiều ý kiến được đưa ra để giải thích về hình ảnh "con xít" trong bài hát "Trống cơm", trong đó có một quan điểm nhận được sự tán đồng rộng rãi: Con xít chính là chim xít.

Đây là một số loài chim có hình thái bên ngoài giống nhau thuộc chi Porphyrio, họ Gà nước. Chúng định cư phổ biến ở khu vực Nam Bộ, dễ dàng bắt gặp tại các Vườn quốc gia Tràm Chim, U Minh Hạ, U Minh Thượng, Đất Mũi...

Chim xít trưởng thành dài 28-29 cm, có ngoại hình khá bắt mắt. Phần đầu, cổ và phần dưới cơ thể chim xít màu xanh dương, phần còn lại phía trên màu xám, mỏ, mào và chân đỏ.

Trong tự nhiên, chim xít sống quanh những vùng ngập nước (“ớ mấy lội, lội, lội sông”), trước đây xuất hiện nhiều tại các vùng đồng bằng sản xuất nông nghiệp nên rất quen thuộc với người nông dân.

Bàn chân chúng có những ngón rất dài, thuận tiện cho việc chạy trên lá các loài cây thủy sinh như sen, súng và các bề mặt bùn nhão.

Loài chim này có tính tập thể rất cao, thường sống thành bầy đàn (“một bầy tang tình con xít”). Khi có kẻ lạ mặt xâm phạm lãnh thổ, nhất là vào mùa sinh sản, quần thể chim xít sẽ hợp lực để đánh đuổi cho bằng được.

Thức ăn của chim xít khá đa dạng, từ sâu bọ, động vật thủy sinh cho đến các loài thực vật như cỏ và lúa.

Mùa sinh sản của chim xít là tháng 11 đến tháng 8. Con mái đẻ 4-7 trứng mỗi lứa. Chim non có màu nhạt hơn chim trưởng thành.

Một số hình ảnh khác về chim xít.

Chim xít có mỏ đỏ.

Chúng thường đi theo đàn.

 

Bàn chân chim xít dài.

ST

15/08/2025

5 điểm đặc trưng của người có EQ thấp bạn nên biết

Một người có EQ thấp sẽ có những đặc điểm điển hình này, không sớm thay đổi thì khó mà thành công.

Đã qua 10 giờ đêm nhưng một cộng đồng nào đó trên mạng vẫn đang hoạt động rất tích cực. Chủ đề thảo luận chung của nhóm này là các thiết kế trong phần mềm PowerPoint (PPT). Các thành viên có thể đăng tác phẩm vừa làm xong lên nhóm nhờ mọi người cho lời khuyên. Các chủ bài đăng đều mong nhận được những lời lời khen và góp ý từ các thành viên khác trong nhóm, đặc biệt là từ quản trị viên (là một chuyên gia trong lĩnh vực này).

Vì tối nay có nhiều thành viên đăng bài, nhóm hoạt động rất sôi nổi. Chủ nhóm cũng bình luận ngắn gọn về một số PPT, tuy chỉ vài câu nhưng nêu ra được vấn đề cần cải thiện mà nhiều người không nhận ra. Đã gần 12 giờ đêm, trong nhóm hầu như không còn ai lên tiếng nữa.

Lúc này, một thành viên có tên là "Người có tâm" đã gửi một PPT và mời chủ nhóm xem xét đồng thời cho ý kiến. Lúc đó có nhiều người cảm thấy rất ngạc nhiên, tự hỏi tại sao EQ của người này lại thấp như vậy. Yêu cầu người khác chữa bài giúp mình vào nửa đêm, không suy xét đến việc người khác còn phải nghỉ ngơi hay sao? Hơn nữa, thông qua việc tương tác thì thấy người này cũng không thân quen với quản trị viên. Vậy tại sao lại muốn một người lạ phải giúp đỡ khi đã muộn như vậy?

Thấy vậy, trong nhóm có người đáp lại rằng bây giờ đã quá muộn và quản trị viên của nhóm đã đi nghỉ ngơi rồi. Sáng hôm sau, một ngày làm việc mới lại bắt đầu, "Người có tâm” một lần nữa nhắc tên quản trị nhóm, mong anh vui lòng cho ý kiến về bài PPT của mình. Quản trị viên của nhóm cũng nhiệt tình và đưa ra rất nhiều nhận xét cho thành viên này. Nhưng “Người có tâm” tiếp tục đặt hàng loạt các câu hỏi, từ kích thước, màu sắc đến các vấn đề nhỏ khác. Lúc này, quản trị nhóm có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn chỉ cho người này phương hướng tra cứu trên mạng để giải quyết những việc này.

Sau đó, "Người có tâm" gửi đến một đoạn bình luận dài với đại ý: “Anh có trách nhiệm nhận xét bài cho tôi, tại sao lại yêu cầu tôi tự tra trên mạng? Tôi hiểu rằng anh cảm thấy chán khi phải kiểm tra và góp ý cho rất nhiều PPT, nhưng anh có biết tôi làm PPT khó khăn như thế nào không? Tôi phải thức đến hai giờ sáng. Chỉ vài lời của anh có thể giúp tôi giải quyết vấn đề, tại sao lại khiến tôi phải lãng phí đến vài giờ?”

Theo những thành viên khác trong nhóm, quản trị viên chỉ tranh thủ lúc rảnh để góp ý PPT cho mọi người, thậm chí đôi khi trong giờ làm việc cũng cố rút ra chút thời gian lịch trình bận rộn để giúp. Một thành viên khác không thể nhịn được nữa và đăng một đoạn bày tỏ ý kiến với “Người có tâm” như sau: “Nếu bạn không trả tiền cho người khác, thì đừng đòi hỏi quá nhiều từ họ. Ngay cả khi bạn có trả tiền, đó cũng là sự tương hỗ về quyền và nghĩa vụ sau khi thương lượng”.

“Người có tâm” được nói đến ở trên là một người có EQ thấp điển hình. Nếu bạn muốn biết thế nào một người sở hữu chỉ số EQ cao, thì trước hết cần hiểu thế nào là chỉ số EQ thấp, và sau đó tránh những vấn đề này.

 Dưới đây là 5 biểu hiện điển hình của người có EQ thấp:

1. Cảm thấy cả thế giới mắc nợ mình và nên phục vụ mình

Biểu hiện đầu tiên của những người có EQ thấp là cảm thấy rằng cả thế giới nên phục vụ mình và mắc nợ mình. Nếu một vài phút cho đi có thể giúp họ tiết kiệm hàng giờ rắc rối, thì họ cho rằng những người khác nên cho đi vô điều kiện. "Người có tâm" ở trên có loại tâm lý này.

Người có EQ thấp là cảm thấy rằng cả thế giới nên phục vụ mình và mắc nợ mình. (Ảnh: Internet).

Người này vẫn luôn không hiểu mình sai ở đâu và tự biện minh cho mình. Cho nên, nếu mỗi người trên thế giới cho bạn 1 đồng, thì bạn sẽ trở thành tỷ phú ngay lập tức. Thế nhưng bây giờ bạn chưa thành tỷ phú thì quay ra trách cả thế giới chưa làm tròn nghĩa vụ hay sao?

2. Không bao giờ nghĩ đến người khác, chỉ nghĩ về việc của mình

Quản trị viên của nhóm trong câu chuyện đã đề cập rằng bản thân không tiện trả lời bằng cách gõ chữ và "Người có tâm" đã đưa ra cách là trả lời bằng tin nhắn thoại. Trên thực tế, người này đã không xem xét liệu môi trường xung quanh của quản trị nhóm có thuận tiện cho việc nói chuyện hay không. Tất nhiên, anh ấy cũng không cân nhắc đến việc mình nghe giọng nói liệu có ảnh hưởng đến đồng nghiệp xung quanh hay không.

Người xưa có câu, hãy đối xử với người khác theo cách mà bạn muốn họ đối xử với bạn. Nếu muốn người khác đối xử tốt với mình thì mình cũng phải đối xử tốt với họ. Mọi người đều hy vọng rằng những xung quanh sẽ đối xử tốt với mình nhưng ít người nghĩ tới điều ngược lại là bạn có đối xử tốt với mọi người hay không.

Kiểu người này thường có hai vấn đề phổ biến. Thứ nhất là tâm trạng suy sụp rất nhanh khi người khác đối xử không tốt, không coi trọng họ, họ sẽ bắt đầu tức giận và đố kị. Những người như vậy đang ở trong một cái kén và sẽ buộc cuộc đời mình vào một nút thắt.

Những người có trí tuệ cảm xúc cao rất nhạy cảm với người khác, vì sợ làm tổn thương người khác bằng những lời nói vô tình của mình. Đối mặt với sự lỗ mãng của người khác, họ sẽ rộng lượng và suy xét cho đối phương: hẳn là người ta không cố ý, nhất định có nguyên nhân khác. Tưởng tượng mà xem, nếu ai ai cũng có thể làm điều này thì đâu cần gì phải lo lắng về việc không hạnh phúc trong cuộc sống nữa.

3. Không tôn trọng người khác

Việc một số người tỏ thái độ coi thường ở nơi công cộng không phải là hiếm. Ví dụ, một số khách hàng đến ngân hàng để giải quyết công việc và cảm thấy có quá ít quầy giao dịch được mở cửa. Cho nên họ đã lên tiếng chất vấn và yêu cầu lãnh đạo phải giải thích tại sao một ngân hàng lớn như vậy chỉ mở một quầy giao dịch vào buổi trưa.

Người có EQ thấp không bao giờ sẵn lòng giúp đỡ người khác. (Ảnh: Internet).

Khi được nhân viên quản lý tiền sảnh trả lời rằng các nhân viên cần thay phiên trực để ăn bữa trưa, khách hàng đã nói: Vậy đến bao giờ công việc của tôi mới được giải quyết xong? Khi gặp phải những trường hợp tương tự như thế này, nhiều người hẳn muốn hỏi, liệu vị khách hàng kia có nói như vậy nếu con của anh ta đang làm việc ở đây không? Không thể cho người khác  sự tôn trọng bình thường đáng có hay sao?

4. Nhớ rất rõ lòng tốt của mình với người khác, nhưng lại bỏ qua những gì người khác đã giúp mình

Những người có trí tuệ cảm xúc cao có thể nhận được sự tôn trọng và đánh giá cao của người khác một cách tự nhiên, bởi vì họ có thể giúp đỡ người khác khi người ta cần sự giúp đỡ và luôn cảm thấy cảm kích khi nhận được sự giúp đỡ. Người có chỉ số EQ thấp lại ngược lại, họ là người không bao giờ sẵn lòng giúp đỡ người khác và thường chẳng bao giờ nhớ những điều tốt đẹp người khác đã trao cho họ.

5. Không am hiểu lòng người

Có một số người, khi bạn nói chuyện với họ, chỉ cần nói ngắn gọn người ta đã có thể hiểu ý của bạn, ít nhất là không hiểu sai. Nhưng có một số người hay mất bình tĩnh và tức giận mọi lúc mọi nơi. Những người này thường không am hiểu lòng người, khó có thể đồng cảm khi nói chuyện. Đây cũng là dấu hiệu thường gặp ở những người có EQ không cao.

ST

13/08/2025

Át bích - "Lá bài tử thần" và bí mật gây sốc trong bộ bài Tây

   Át bích không chỉ là lá bài mạnh nhất trong bộ bài Tây mà còn là lá bài được trang trí cầu kỳ nhất. Ẩn sau đó là những câu chuyện thú vị không phải ai cũng biết.

 Theo trang UIJ, Át bích (hay quân Át chủ bài, tiếng Anh: Aces of Spades) là lá bài dễ nhận thấy nhất trong bất cứ bộ bài nào vì các họa tiết được thiết kế rất công phu. Nhưng không phải ngẫu nhiên, nó được lựa chọn để trở thành lá bài đặc biệt nhất của bộ bài Tây. Đằng sau nó là những câu chuyện rất thú vị.

Át bích được xem là lá bài trang trí cầu kỳ nhất trong bộ bài Tây. (Ảnh minh họa: Pinterest)

Sơ lược về lịch sử bộ bài

Trước khi nghe những câu chuyện liên quan tới lá bài Át bích, chúng ta nên tìm hiểu qua về nguồn gốc lịch sử của việc chơi bài. Theo trang Live About, dù còn một số tranh cãi nhưng nhiều sử gia đồng ý rằng, việc chơi bài có nguồn gốc từ Trung Quốc vào khoảng thế kỷ thứ 10 và được xem là trò giải trí thời điểm đó. Trong quá trình thông thương, nó được lan rộng và xuất hiện ở châu Âu.

Vào thế kỷ 15, các lá bài được làm thủ công vì vậy giá của chúng rất đắt, chỉ những người giàu có và trong hoàng gia mới đủ điều kiện để mua.

Theo trang Live About, việc chơi bài có nguồn gốc ở châu Á trước khi lan sang châu Âu, châu Mỹ và toàn thế giới. (Ảnh minh họa: Justdial).

Theo thời gian, các nhà sản xuất Pháp đã tiêu chuẩn hóa 4 chất (cơ, rô, bích, tép) cùng hình dạng và màu sắc của chúng - để sản xuất được hàng loạt và hạ chi phí.

Điều này càng khiến các bộ bài trở nên phổ biến khắp châu Âu, Anh và các thuộc địa của Anh ở Bắc Mỹ. Vào khoảng thế kỷ 19, người Mỹ bắt đầu sản xuất các bộ bài của riêng mình.

"Lá bài tử thần"

Theo trang Psy Warrior, chưa rõ ý tưởng cho rằng Át bích là "lá bài tử thần" lần đầu tiên xuất phát từ đâu. Nhưng vào những năm 1930 - thời điểm băng nhóm tội phạm Murder Incorporated ở Mỹ lộng hành, ít nhất 2 thành viên xã hội đen bị giết chết và thứ phát hiện trên tay họ chính là lá bài Át bích.

Năm 2010, một người nghiên cứu lịch sử ở Anh đã đưa ra căn cứ lịch sử liên quan tới việc Át bích được xem là "lá bài tử thần".

Theo lý giải của người này, bộ bài Tây có 52 lá (không tính 2 lá Joker - hay còn gọi là phăng teo ở Việt Nam). Mỗi lá bài tượng trưng cho một tuần trong năm. 13 lá cùng chất (cơ, rô, bích, tép) tượng trưng cho 13 tháng trong năm. Trong quá khứ, nước Anh từng chia một năm thành 13 tháng, mỗi tháng 28 ngày và lẻ ra một ngày.

4 chất  - cơ, rô, bích, tép -  tượng trưng cho 4 mùa xuân - hạ - thu - đông. Các chất màu đỏ đại diện cho sự nữ tính, ấm áp, tích cực, phát triển. Trong khi đó, chất màu đen thể hiện sự nam tính, lạnh lùng, tiêu cực và thoái lui.

Át bích còn liên quan tới Yule, cách gọi thời xưa của một số nước châu Âu chỉ giai đoạn đầu của mùa đông, bắt đầu từ ngày 21/12. Đây cũng là thời điểm nạn đói hoành hành do thời tiết khắc nghiệt.

Các nguồn cung cấp lương thực, thực phẩm trong giai đoạn này sẽ cạn kiệt và phần thịt cuối cùng sẽ được chia nhỏ để ăn trong các tháng tiếp theo. Nhiều người không có đồ ăn sẽ bị chết đói.

Các lễ vật cúng tế được dâng cho người chết và người già sẽ nói ra các nguyện vọng cuối cùng để phòng khi họ nhắm mắt xuôi tay ở thời điểm này.

Át bích thời kỳ đó được xem là đại diện cho sự kết thúc của một năm và mang hàm ý: Cuối cùng, cái chết sẽ tìm tới tất cả chúng ta, không có ngoại lệ, dù bạn là vua hay dân thường.

Lá bài này trong Tarot, bộ bài được sử dụng ở châu Âu từ thế kỷ 15, là một thanh kiếm, biểu tượng của chiến tranh. Và thương vong trong chiến trận là điều khó tránh khỏi.

Át bích từng bị coi là "lá bài tử thần". (Ảnh minh họa).

Năm 2012, một độc giả Canada gửi cho trang Psy Warrior một cách giải thích khá hợp lý về việc Át bích (Ace of Spades) được gọi là "lá bài tử thần". Người này giải thích: "Từ Spade có nghĩa là cái xẻng và hình đại diện cho chất bích cũng là hình vẽ giản thể của cái xẻng. Và xẻng là thứ dùng để đào mộ".

Năm 2020, tác giả Gary Monger đã chỉ ra một câu chuyện khác liên quan tới việc lá bài Át bích là "lá bài tử thần". Theo Gary, Richard Harding, chủ một công ty sản xuất các bộ bài, đã giả mạo con dấu - được đóng trên lá bài Át bích chứng nhận bộ bài đã được nộp thuế. Việc này giúp Richard trốn thuế và trở nên giàu có. Nhưng mọi chuyện sau đó bị bại lộ, Richard bị tòa Old Bailey kết tội và bị treo cổ năm 1805. Nếu một người bị treo cổ vì lá bài Át bích thì đây có thể là lý do chính đáng để gọi nó là "lá bài tử thần".

Vì sao Át bích được trang trí cầu kỳ nhất?

Theo trang UIJ, lời giải đáp cho câu hỏi trên nằm ở nước Anh vào thế kỷ 16.

Bộ bài ngày nay sử dụng được gọi là bộ bài Anh - Mỹ, được phát triển từ bộ bài Anh. Từ thế kỷ 16 đến đầu thế kỷ 18, vì quá phổ biến, các bộ bài trở thành nguồn thu lớn với hoàng gia thời kỳ đó. Vì vậy, chúng bị đánh thuế.

Nữ hoàng Anne là người đầu tiên áp dụng loại thuế này vào năm 1588, với các sửa đổi được thực hiện năm 1628 và 1711.

Năm 1828, người ta đã đóng dấu trên một lá của bộ bài để chứng tỏ bộ bài đó đã được nộp thuế. Vì là lá bài đầu tiên trong bộ bài khi mở ra nên Át bích thường được đóng dấu.

Cũng trong năm 1828, con dấu được thay thế bằng lá bài Át bích được in sẵn họa tiết cầu kỳ. Khi có lá bài Át bích với họa tiết này trong bộ bài, nó đồng nghĩa với việc công ty sản xuất bộ bài đã nộp thuế. Họa tiết trên lá bài Át bích còn được gọi là "Old Frizzle" và nó trông như họa tiết trên một tờ tiền.

Một "Old Frizzle" với họa tiết cầu kỳ từng được in trên lá bài Át bích. (Ảnh: UIJunkie).

Tới năm 1862, "Old Frizzle" bị xóa bỏ. Các nhà sản xuất được tự do sáng tạo hình để in lên lá bài Át bích. Vì đây đã là một truyền thống nên các nhà sản xuất đều muốn có một họa tiết riêng, mang những đặc trưng nổi bật nhất của công ty để xây dựng thương hiệu. Tới năm 1960, thuế này bị bãi bỏ vì chi phí cho nhân lực đi thu tốn kém hơn số thuế thu được.

Tuy nhiên, việc trang trí và thiết kế họa tiết cho lá bài Át bích vẫn được giữ nguyên. Đó là lý do tại sao Át bích vẫn là lá bài có họa tiết cầu kỳ nhất.

Ngoài ra, theo trang Scalar, vì Át bích là quân bài mạnh nhất trong bộ bài nên nó được sử dụng làm biểu tượng của nhiều đơn vị quân đội khác nhau kể từ Thế chiến II.

ST          

11/08/2025

Bí mật của vùng đất có phụ nữ ngoài 60 vẫn sinh con

 Người Hunza (Pakistan) có tuổi thọ trung bình là 120, không bao giờ biết đến ung thư, sống không lo âu, và vô tư như những đứa trẻ.

Cộng đồng người Hunza từ lâu đã được ví như một "vương quốc bí mật", ẩn mình trên núi cao. Cuộc sống của họ gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Tuổi thọ cư dân nơi đây được xem là một bí ẩn chưa có lời giải đáp đối với các nhà nghiên cứu và bác sĩ từ khắp nơi trên thế giới. Đây cũng trở thành nguồn cảm hứng cho các học giả, người viết tiểu thuyết, nhiếp ảnh gia và cả biên kịch điện ảnh.

Vẻ đẹp của người Hunza cùng lối sống giản dị của họ đã khơi dậy sự tò mò cho nhiều người ưa khám phá những nền văn hóa đặc biệt.

Phụ nữ trong cộng đồng Hunza sở hữu sắc đẹp say đắm lòng người. Số lượng người sống đến 100 tuổi rất nhiều. Liệu có phải do gen di truyền hay cộng hưởng từ nhiều yếu tố?

Thung lũng Hunzas

Người Burusho, hay còn được gọi là Hunza (theo tên của nơi họ sống) là bộ tộc định cư tại thung lũng Hunzas, bên trong núi Karakorum, phía bắc Pakistan. Được bao quanh bởi 3 ngọn núi rất cao: Himalaya, Karakoram và Pamir, thung lũng Hunza nằm ở độ cao 2.438 mét so với mực nước biển. Bao quanh vùng đất này là phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, không khí trong lành, bầu trời xanh ngắt... Đây được xem là yếu tố vô cùng có lợi cho sức khỏe con người.Ngoài ra, có nghiên cứu cho rằng, nhờ không khí loãng ở độ cao lớn, số lượng tế bào hồng cầu tăng lên. Từ đó giúp con người có sức đề kháng tốt hơn. Người Hunza có tuổi thọ trung bình là 120, không bao giờ biết đến bệnh tật và dễ dàng có con trong độ tuổi 60. Một số nghiên cứu của các nhà khoa học đã liên kết việc giảm lượng oxy cung cấp với việc ức chế sự thèm ăn và tăng cường trao đổi chất. Tất nhiên, cơ thể khỏe mạnh sẽ giảm nguy cơ mắc tiểu đường, bệnh tim. (Ảnh: Dawn).

Trong ảnh là người cha ở tuổi 95 và người con ở tuổi 78.

Với người Hunza, 100 tuổi chưa phải là nhiều, thậm chí họ còn rất khoẻ mạnh và minh mẫn khi về già. Thay vì sống để ăn, họ ăn để sống với 2 bữa/ngày. Bữa sáng phong phú và bữa tối nhẹ nhàng lúc hoàng hôn. Họ chỉ ăn các thực phẩm tự nhiên như trái cây, rau, ngũ cốc, sữa và phô mai, không sử dụng hoá chất hay chất phụ gia trong chế biến. Trong ảnh là người cha ở tuổi 95 và người con ở tuổi 78. (Ảnh: Giggag).

Phụ nữ Hunza có thể dễ dàng thụ thai trong độ tuổi từ 60 đến 90.

Phụ nữ Hunza có thể dễ dàng thụ thai trong độ tuổi từ 60 đến 90. Bí quyết của họ là chế độ ăn đặc biệt và không ngừng rèn luyện sức khoẻ. (Ảnh: Dawn).

Người Hunza luôn giữ nụ cười trên môi, sống không nghi ngờ và vô tư như những đứa trẻ.

Thung lũng Hunza có thể được ví như mảnh đất của nụ cười và hạnh phúc, khi người dân sống tại đây không bao giờ biết đến căng thẳng, lo âu. Họ luôn giữ nụ cười trên môi, sống không nghi ngờ và vô tư như những đứa trẻ. (Ảnh: Skycrappercity).

Lễ hội cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của người Hunza.

Từ sáng đến tối, dân làng đều làm việc rất chăm chỉ. Thế nhưng dù bận đến đâu, họ vẫn không quên đi bộ, tụ tập ca hát, nhảy múa và cùng tham gia các hoạt động thể thao. Lễ hội cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của người Hunza. (Ảnh: Hunza Guide Pakistan).

Quả mơ chính là chìa khoá cho sức khoẻ của người Hunzas, cũng là lý do tại sao mảnh đất này chưa bao giờ biết đến bệnh ung thư. Trong quả mơ của thung lũng Hunza có chứa lượng lớn Amygdalin, một chất ngăn ngừa ung thư rất tốt. (Ảnh: Only Pakistan).

Người Hunza chỉ sống bằng việc uống nước ép quả mơ khô trong 2-4 tháng. Đây là truyền thống lâu đời và được truyền lại cho tới bây giờ. Các nhà khoa học cho rằng chính điều này đã góp phần vào cuộc sống không bệnh tật và sức khoẻ dẻo dai của họ. (Ảnh: Million Health Advice).

Người dân tại đây chỉ uống và tắm nước từ sông băng tinh khiết, lấy trực tiếp từ các ngọn núi. Họ còn sử dụng trà thảo dược nấu từ nước sông băng Tumuru, được cho là bí quyết cho làn da khoẻ mạnh. (Ảnh: Suggest Key World).

Người Hunza coi trọng rèn luyện trí óc chẳng kém gì sức khỏe thể chất.

Tuổi thọ và vẻ đẹp không phải là đặc điểm duy nhất của người Hunzas. Họ coi trọng rèn luyện trí óc chẳng kém gì sức khỏe thể chất. Tối thiểu 3/4 người Hunzas - về cơ bản tất cả những người trẻ của cả 2 giới - đều biết chữ. Đó là thành tích đáng kinh ngạc ở một đất nước có khoảng 55% dân số không biết đọc hoặc viết, và hàng triệu trẻ em gái bị từ chối đi học. Một số người thậm chí còn mô tả thung lũng Hunza là "ốc đảo của giáo dục".

Vào mùa xuân, thung lũng Hunzas được bao phủ trong sắc hồng của hoa mơ

Du khách khi đến Pakistan thường bị choáng ngợp bởi phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, từ những bãi biển hoang sơ tới thung lũng rậm rạp hay núi băng hùng vĩ. Vào mùa xuân, thung lũng Hunzas được bao phủ trong sắc hồng của hoa mơ, còn mùa đông là thời điểm tuyệt vời cho những người thích leo núi hay trượt tuyết. (Ảnh: Dawin).

ST

09/08/2025

Đồ ăn thừa của Hoàng đế sau mỗi bữa ngự thiện được thái giám Tử Cấm Thành đưa đến chỗ ít ai ngờ

 Sau khi Hoàng đế dùng bữa, đồ ăn thừa nếu không được ban cho các phi tần, quan viên thì sẽ được các thái giám và cung nữ trong Tử Cấm Thành lén lút cất giấu rồi âm thầm mang ra ngoài cung để bán cho các tửu điếm lớn.

Hoàng đế Trung Hoa vốn là người nắm giữ địa vị chí cao vô thượng. Cũng bởi vậy mà mọi phương diện sinh hoạt hàng ngày của họ đều được chăm lo vô cùng cẩn thận.

Bữa ăn của các hoàng đế Trung Hoa

Không như chúng ta vẫn thường tưởng tượng, các hoàng đế với cuộc sống ở Tử Cấm Thành không đến mức quá xa hoa như đồn đại.

Chế độ ăn của hoàng đế chủ yếu bao gồm thịt lợn, thịt cừu, cá và rau xanh. (Ảnh minh họa)

Ở mỗi triều đại, Hoàng đế là đại diện lớn nhất của quốc gia nhưng họ cũng không hề ăn uống tiệc tùng xa hoa thường xuyên. Ngược lại, chế độ ăn uống của các Hoàng đế thường được cân bằng và đơn giản đến đáng ngạc nhiên.

Cả hai triều đại nhà Minh và nhà Thanh đều ăn theo cùng một nguyên tắc: Chế độ ăn uống phải tăng cường sức khỏe.

Nhà bếp hoàng gia bao gồm ba phần: Bếp chính, bếp trà và bếp làm đồ tráng miệng ngọt. Mỗi bếp có một đầu bếp chính và 5 đầu bếp phụ, một người giám sát và một người phụ trách việc mua sắm cũng như theo dõi các nguồn cung cấp.

Thực đơn luôn mang tên đầu bếp nấu để các món ăn có thể dễ dàng được sắp xếp lại và có thể quy trách nhiệm nếu có sự cố gì xảy ra. Công thức nấu ăn của hoàng gia về cơ bản là các phiên bản tinh vi của các bữa ăn được dân thường yêu thích.

Chế độ ăn của hoàng đế chủ yếu bao gồm thịt lợn, thịt cừu, cá và rau xanh. Thực đơn được đề xuất trước cho mỗi bữa ăn và trình lên quan chức đứng đầu nhà bếp để phê duyệt. Mỗi thực đơn đều phải được lưu trữ lại.

Đồ ăn thừa của Hoàng đế được xử lý ra sao?

Nhà Thanh là vương triều cuối cùng của Trung Quốc, cũng là giai đoạn các chuẩn mực được áp đặt cho Hoàng đế một cách nghiêm ngặt nhất. Điều này cũng dễ hiểu vì không vị Hoàng đế nào muốn cuộc sống của mình lại thua kém vua đời trước.

Hoàng đế nhà Thanh dùng bữa đều tuân theo quy định rõ ràng, mỗi bữa có đến hơn 120 món ăn. Phương pháp chế biến có yêu cầu rất cao, bắt buộc phải đầy đủ 3 yếu tố: Màu sắc, mùi thơm và hương vị. Không cần biết quá trình chế biến cầu kỳ đến mức nào, thành phẩm được bày biện trên bàn trước mặt Hoàng đế phải chỉn chu đến từng chi tiết.

Đương nhiên cũng có một vài vị Hoàng đế cảm thấy cách ăn uống này lãng phí. Khang Hi đế và Càn Long đế đã giảm số lượng món trong mỗi bữa ăn của mình xuống còn lần lượt là 64 và 48 món. Tuy nhiên, con số này vẫn rất nhiều, nhưng nếu so với bậc Cửu ngũ chí tôn thì đã được xem là tiết kiệm.

Hoàng đế một mình ăn 120 món thường không hết, thậm chí nhiều món còn không được động đến. Mỗi món có thể cũng chỉ được dùng 3 miếng. Nhưng không vì thế số món trong mỗi bữa bị ít đi, mà vẫn phải duy trì đầy đủ.

Những món sơn hào hải vị còn thừa lại sau mỗi bữa ăn của nhà vua dù cho có đến tay cung nữ, thái giám thì đa số họ đều không ăn mà dùng chúng vào một mục đích khác. (Ảnh minh họa)

Hậu thế không khỏi nảy sinh thắc mắc: Mỗi bữa ăn của các vị vua thời xưa đều bao gồm các món ngon được tuyển lựa và chế biến kỹ càng, trong khi đó, mỗi món lại chỉ ăn không quá vài gắp, vậy lượng thức ăn thừa không nhỏ sau mỗi bữa sẽ được xử lý như thế nào?

Trên thực tế, số thức ăn này rất ít khi bị đổ bỏ, bởi các vị Thiên tử thời bấy giờ đa số đều coi trọng việc tiết kiệm. Theo Qulishi, lượng thức ăn còn dư lại trong mỗi bữa ngự thiện của Hoàng đế sẽ được xử lý theo 2 cách phổ biến dưới đây.

Một là, ban thưởng cho các phi tần hoặc quan viên

Đối tượng được ban thưởng các món sơn hào hải vị trong bữa cơm của nhà vua chủ yếu là phi tử hoặc đại thần. Vào thời cổ đại, những vật phẩm thường xuyên được nhà vua thưởng cho quan lại chủ yếu là vàng bạc châu báu. Tuy nhiên trong mắt những quan viên này, số của cải vật chất ấy thậm chí còn không đáng giá bằng một vài món ăn được vua ban.

Bởi lẽ, cổ nhân Trung Hoa cho rằng, lễ nghi cao nhất trong việc mời cơm chính là mời đối phương tới nhà mình ăn cơm. Mà việc Hoàng đế đem món ăn mình dùng ban thưởng cho các đại thần dưới trướng lại được xem là một ân huệ vô cùng lớn.

Hai là, để cung nữ, thái giám tiến hành "tiêu thụ"

Có lẽ không ít các vị Hoàng đế thời xưa đều không hề biết tới phương thức xử lý thức ăn thừa vô cùng đặc biệt này. Trên thực tế, nếu những món ăn kia không được ban thưởng đích danh cho người nào, chúng sẽ trở thành mục tiêu tranh giành của các cung nữ, thái giám trong hoàng cung.

Tuy nhiên, những đối tượng này không tranh đoạt các món sơn hào hải vị ấy để ăn. Thay vào đó, họ sẽ lén lút cất giấu các món ăn thừa của nhà vua rồi âm thầm mang ra bên ngoài cung để bán cho các tửu điếm lớn.

Hoàng đế mỗi bữa cũng chỉ ăn vài miếng, có món gần như còn không đụng đũa, nên người bình thường căn bản đều không nhìn ra được đó là cơm thừa. Hơn nữa, tài nghệ của các đầu bếp trong hoàng cung vốn ít ai có thể so bì. Vậy nên những món ăn ấy thường được rao bán ở bên ngoài với giá rất cao.

Và ở bên ngoài Tử Cấm Thành, một vài quán rượu cố ý thu thập những thứ bị xem là "cơm thừa canh cặn" của Hoàng đế, sau đó nghiên cứu cách thức chế biến để làm ra một phần khác, rồi tuyên bố với thiên hạ đây là món mà Thiên tử từng dùng qua. Kết quả là, chỉ cần có một chút liên quan với nhà vua, bách tính thường dân đều cho đấy là phúc phần khó mà có được. Vì vậy, dù món ăn có giá cao bao nhiêu, không ít người vẫn sẽ giành mua cho bằng được.

Từ đó có thể thấy, những thứ bị Hoàng đế xem là "cơm thừa canh cặn" đã trở thành sản phẩm chủ chốt của một đường dây mua bán ăn nên làm ra vào thời cổ đại.

 ST

07/08/2025

Thị trấn khát chồng nhất thế giới, 90% là phụ nữ, có người đã già mà chưa từng hôn ai

 Những người phụ nữ tại thị trấn này đều vô cùng xinh đẹp, tài giỏi nhưng kỳ lạ là hầu hết họ đều còn độc thân.

Thị trấn Noiva do Cordeiro nằm nép mình trong một vùng xa xôi của thành phố Belo Vale, thuộc bang Minas Gerais, phía đông nam Brazil. Noiva do Cordeiro trong tiếng Brazil có nghĩa là thung lũng xinh đẹp, và nó hoàn toàn hợp lý với nơi này. Thị trấn này phủ đầy màu sắc của các loài hoa và những loại cây ăn quả đẹp mắt. Ngoài ra, thị trấn Noiva do Cordeiro còn nổi tiếng như "Tây lương nữ quốc" ngoài đời thực khi khoảng 90% dân số tại đây là phụ nữ và tất cả họ đều xinh đẹp lộng lẫy. Đây là nơi nổi tiếng tại Brazil sản sinh ra những mỹ nhân tuyệt sắc. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là rất nhiều người phụ nữ tại đây đều còn độc thân.

Đây được coi như "Tây lương nữ quốc" ngoài đời thực khi khoảng 90% dân số tại đây là phụ nữ.

Người đã sáng lập ra thị trấn này là Maria Senhorinha de Lima. Bà Maria đã bị đuổi khỏi ngôi làng nơi mình sinh sống vì bỏ người chồng mà bố mẹ ép lấy. Sau đó, bà Maria đã lập ra thị trấn Noiva do Cordeiro dành cho những người phụ nữ bị người làng xa lánh, những bà mẹ đơn thân và họ cùng nhau sống trong cảnh biệt lập với thế giới bên ngoài và cả những người đàn ông.

Năm 1940, một mục sư tên là Anisio Pereira đã lấy một cô gái 16 tuổi trong thị trấn làm vợ và thành lập một nhà thờ bên trong cộng đồng này. Sau đó, ông ta tìm cách áp đặt những quy định đạo đức rất nghiêm khắc và cấm phụ nữ ở đây uống rượu, nghe nhạc, cắt tóc hay sử dụng bất cứ biện pháp tránh thai nào.

Điều kỳ lạ là rất nhiều người phụ nữ tại đây đều còn độc thân.

Khi mục sư Anisio qua đời vào năm 1995, những người phụ nữ ở Noiva do Cordeiro quyết định rằng họ sẽ không bao giờ để đàn ông cai trị cuộc sống của họ một lần nữa. Một trong những điều đầu tiên mà họ làm là giải tán tổ chức tôn giáo ưu tiên đàn ông mà mục sư này lập ra. Cũng kể từ đó, phụ nữ gần như thống trị thị trấn Noiva do Cordeiro, gây nên sự mất cân bằng giới tính, thừa nữ và thiếu nam.

Cô Nelma Fernandes, 23 tuổi, một cô gái trẻ sống tại thị trấn Noiva do Cordeiro, luôn khao khát có một tấm chồng: "Ở đây, những người đàn ông duy nhất mà các cô gái độc thân như chúng tôi gặp được đều đã kết hôn hoặc có quan hệ họ hàng với chúng tôi, mọi người đều là anh em họ với nhau. Đã lâu tôi chưa được hôn ai. Tất cả chúng tôi đều mơ ước được yêu và kết hôn".

Nhiều người phụ nữ khẳng định rằng họ hạnh phúc với cuộc sống độc thân này

Phụ nữ ở làng Noiva do Cordeiro có thể tự mình làm mọi việc từ nhẹ đến nặng, từ đơn giản đến vất vả. Phụ nữ đảm nhiệm mọi lĩnh vực trong cuộc sống, từ làm nông đến xây dựng, quy hoạch và tôn giáo mà không cần đàn ông. Nhiều người phụ nữ khẳng định rằng họ hạnh phúc với cuộc sống độc thân này, nhưng cũng có nhiều người không như vậy.

Cô Noelie Fernandes Pereira, 42 tuổi, đang xới đất trồng rau và lúa gạo để nuôi sống bản thân và kiếm tiền. Cô là một trong 80 công nhân nông nghiệp, hầu hết đều là phụ nữ, đội những chiếc mũ rơm rộng vành để tránh cái nắng gay gắt giữa trưa. Khi được hỏi tại sao vẫn chưa kết hôn, Noelie trả lời: "Tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông phù hợp".

Marcia Fernandes, 33 tuổi, một ca sĩ dân ca bán thời gian và là một trong những phụ nữ quyến rũ nhất của thị trấn nhưng vẫn còn độc thân, chia sẻ: "Thật tuyệt vời khi tất cả phụ nữ cùng làm việc ở đây. Chúng tôi chia sẻ mọi khoảnh khắc với nhau và ngay cả khi chúng tôi đang làm việc chăm chỉ, cuộc sống vẫn tốt đẹp vì chúng tôi có bạn bè ở bên, luôn chăm sóc lẫn nhau".

Thật tuyệt vời khi tất cả phụ nữ cùng làm việc ở đây.

Cô Rosalee Fernandes, 49 tuổi, cho biết trong thị trấn vẫn có một số người đàn ông nhưng họ dành cả tuần để đi làm thợ mỏ hoặc đến các thành phố lớn gần đó làm việc. Cô chia sẻ: "Chúng tôi nhớ những người đàn ông rất nhiều. Chúng tôi luôn mong chờ đến cuối tuần khi họ trở lại".

Cô Selma Fernandes, người kết hôn với anh họ, thừa nhận rằng thiếu đàn ông là một trong những điểm yếu của thị trấn: "Tất cả các cô gái ở đây đều muốn kết hôn và có gia đình riêng. Nhưng họ không có cơ hội".

Sau khi thông tin về thị trấn "khát" chồng được đăng tải trên truyền thông, rất nhiều chàng trai đã bày tỏ sự hào hứng. Tuy nhiên, không phải vì "ế" chồng mà các cô gái tại Noiva do Cordeiro dễ dãi. Họ có những điều kiện khắt khe đặt ra cho nửa kia.

"Đàn ông đến thị trấn tìm bạn đời cũng cần biết mọi thứ ở đây rất khác. Chồng phải rửa bát, giặt đồ, nấu ăn, dọn nhà vệ sinh. Chúng tôi bình đẳng", một cô gái trong thị trấn chia sẻ.

 Không phải vì "ế" chồng mà các cô gái tại Noiva do Cordeiro dễ dãi.

Thị trấn Noiva do Cordeiro cũng nhanh chóng trở nên nổi tiếng và trở thành điểm đến hấp dẫn của khách du lịch, đặc biệt là người Pháp. Cô Elida Dayse, 29 tuổi, một cô gái vô cùng xinh đẹp tại đây, nói: "Chúng tôi luôn sẵn lòng đón tiếp những vị khách đến thăm mặc dù không ai trong chúng tôi nói được tiếng Pháp". Việc du khách kết hôn với một cô gái trong thị trấn Noiva do Cordeiro cũng đã thực sự xảy ra khi gần 20 năm trước, một người đàn ông Chile đã tới thăm và cưới một cô gái ở đây.

Cho đến nay, thị trấn Noiva do Cordeiro vẫn là một nơi vô cùng đặc biệt trên thế giới bởi không chỉ nhiều phụ nữ mà ai cũng khao khát được lấy chồng. Có những người thậm chí đã già nhưng chưa từng được hôn ai. Tuy nhiên, những người phụ nữ độc thân ở đây không bao giờ cảm thấy tự ti hay thất vọng. Cô Kaila Fernandes, 28 tuổi, chia sẻ: "Tôi không bao giờ lo lắng về chuyện này. Tôi không nghĩ nhiều về hôn nhân. Tôi chắc chắn tình yêu sẽ xảy ra độc lập với nơi này. Tình yêu của tôi sẽ đến vào thời điểm thích hợp".

ST