Hôm ấy đạo sư có
việc ở làng quê hẻo lánh và đưa đệ tử đi theo. Cả hai đều cuốc bộ. Dọc
đường, đạo sư bảo đệ tử tạm nghỉ chân dưới một tàn cây xanh um, như
cái dù lớn che nắng trưa chói chang. Cách đó xa xa là một dòng suối nhỏ
chắn ngang. Đạo sư bảo : “ Thầy khát. Nhờ con lấy dùm thầy chút nước. “
Đệ tử mau
mắn xách vò, thoăn thoắt bước tới con suối. Đến nơi, anh tần ngần nhìn
dòng nước, rồi nhìn sang bên bờ kia. Bắt gặp một đàn
bò còn ướt lông, hiểu ra cớ sự,anh quay lại gặp sư phụ, bộc bạch :
“Thưa thầy, người ta mới vừa dắt bò qua suối. Nước bị quậy lên đục ngầu
nên con không dám…”
Đạo sư ôn tồn : “ Được con. Vậy mình chờ một chút”.
Khoảng mười lăm phút sau, đạo sư bảo : “Lấy nước đi con!”
Đệ
tử sốt sắng xách vò trở lại bờ suối. Anh thấy nước bớt đục hơn, nhưng
vẫn chưa thể dùng được. Lập tức quay về chỗ sư phụ, anh áy náy nói :
“Thưa thầy, cũng chưa uống được đâu ạ.”
Đạo sư mỉm cười : “Không sao, con. Mình chờ thêm một chút nữa.”
Rồi ngài
xếp bằng, hai bàn tay để lên lòng, sửa dáng cho thẳng lưng, lim dim đôi
mắt, yên lặng dưỡng thân dưới bóng râm của tàn cây.
Khoảng
nửa giờ sau, đệ tử ấy trở lại bờ suối. Bây giờ nước đã trong veo, có
thể nhìn thấu lớp sỏi dưới đáy. Anh rón rén bước xuống để khỏi khấy
động, và cố lựa chỗ tốt nhất để múc đầy vò nước mát mang về dâng thầy.
Đạo
sư đón lấy cái vò, nhìn vào rồi bảo “Con xem. Làm thế nào con có được
chỗ nước trong trẻo, mát ngọt này. Thật ra con chẳng làm gì cả. Con chỉ
cần kiên nhẫn đợi cho cặn cáu có đủ thời gian để nó tự lắng xuống. Tâm
con cũng thế. Khi tâm con nổi sóng, điên đảo, con đừng toan tính cách
này cách kia để cố dẹp yên nó. Con hãy cho nó đủ thời gian để nó tự lắng
xuống. Nên khi con giận ai, con đừng thèm nghĩ tới họ nữa, đừng ráng
tranh cãi hơn thua. Con hãy hướng tư tưởng con sang việc khác. Tốt nhất
là con làm thinh, giả mù, giả điếc và kiếm một chỗ mà ngồi thở đều
đặn, nhẹ nhàng. Con chỉ tập trung vào hơi thở mà thôi.”
Đệ tử đáp: “Thưa thầy, nhưng thường đang lúc tâm trạng bất bình thì con lại không nhớ được cách để thoát ra !”
Đạo
sư gật đầu : “Phải đó con. Thế nên chỉ sau khi phạm sai lầm xong rồi
thì mình mới biết là mình sai lầm. Nhưng như thế vẫn còn khá hơn là
không nhận ra sai
lầm mình vừa mắc phải. Mỗi một trạng huống trong đời tu của con là một
bài thi khảo sát trình độ tiến hóa tâm linh của con. Nhưng khi con ở vào
trạng huống đó, thì con không hề nhớ là mình đang được thi, đang được
thử thách. Đến khi kịp nhớ ra thì con đã thua mất rồi, thi rớt rồi !”
Vòng 2 The Voice Italy 2014 - Đối đầu - Sơ Cristina Scuccia Vs Luna Palumbo
Vòng 2 - Battle - Đối đầu - 2 thí sinh của cùng 1 đội sẽ song ca 1 bài hát và được quyết định sẽ đi tiếp hay bị loại bởi huấn luyện viên, Vòng đấu này J-Ax chọn cặp thi đấu của đội anh: Sơ Cristina Scuccia và Luna Palumbo - 2 người cùng song ca bài hát nổi tiếng về nữ quyền những năm 80 - Girls just wanna have fun.
J-Ax đã chọn sơ Cristina vì anh cảm thấy giọng hát của sơ đầy nội lực và quan trọng hơn - đủ khả năng chạm đến khán giả "Khi sơ cất tiếng hát, con nhìn thấy được niềm vui trong mắt những vị giám khảo còn lại và toàn bộ khán giả". Tuy bị loại khỏi đội J-Ax nhưng nhờ luật của chương trình - Luna đã được giám khảo Carrà sử dụng quyền cứu thí sinh đội khác và bổ sung vào đội mình, cô tiếp tục vòng đối đầu với tư cách là thành viên đội Carrà. Sơ Cristina thẳng tiến vào vòng Knockout cùng J-Ax, thi đấu trực tiếp cùng các thí sinh của đội khác.
Về phần Sơ Cristina, sau chiến thắng ở vòng Đối đầu, sơ chia sẻ với người hâm mộ: “Là người phụ nữ nguyện suốt đời phụng sự Chúa không có nghĩa là bị mất đi quyền được vui vẻ, hạnh phúc”.
Giữa hai thí sinh này, sự khác biệt quá rõ ràng. Trong khi Luna Palumbo bước lên sân khấu với đồ trang sức đeo khắp người và giày cao gót thì Cristina Scuccia bước ra đầy tự tin trong trang phục dành cho nữ tu sĩ cùng đôi giày đen. Trong suốt “trận đấu”, ưu thế luôn nghiêng về phía Cristina. Người nữ tu trong bộ đồ đen này như trút hết cảm xúc, tâm hồn mình vào lời hát: “Cha yêu dấu, Người có biết rằng Người luôn là số một”, đồng thời, tay sơ chỉ lên trời và thánh giá bạc đeo trước ngực. (Bạn click bên dưới ô CC bên phải để xem phụ đề tiếng Anh).
1./ Trung thực Ở
Nhật, bạn khó có cơ hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì sao? Các
bác tài sẽ tự chở bạn thẳng đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng dẫn
“Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của người Nhật, in
đậm nét ở những "mini shop không người bán” tại Osaka. Nhiều vùng ở Nhật
không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến công sở, ngoài giờ làm họ trồng
trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản phẩm, dán giá và để thùng
tiền bên cạnh. Người mua cứ theo giá niêm yết mà tự bỏ tiền vào thùng.
Cuối ngày, trên đường đi làm về, họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng
và đơn giản. Các con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido,
Sapporo hay Osaka... cũng không nơi nào bạn phải gửi giỏ/túi xách.
Quầy
thanh toán cũng không đặt ngay cổng ra vào. Người Nhật tự hào khẳng
định động từ "ăn cắp vặt" gần như đã biến mất trong từ điển. Nếu bạn đến
Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 - 10% khi biết
bạn là khách nước ngoài.
2./ “No noise” - không ồn Nguyên tắc
không gây tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất cả đường cao tốc
đều phải xây dựng hàng rào cách âm, để nhà dân không bị ảnh hưởng bởi xe
lưu thông trên đường. Osaka bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn 1 hòn đảo nhân tạo
để làm sân bay rộng hơn 500ha ngay trên biển. Lý do đơn giản chỉ vì
“người dân không chịu nổi tiếng ồn khi máy bay lên xuống”.
Tại
các cửa hàng mua sắm, dù đang vào mùa khuyến mãi, cũng không một cửa
hàng nào được đặt máy phát ra tiếng. Tuyệt đối không được bật nhạc làm
ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn quảng cáo và thu hút thì cách duy nhất
là thuê một nhân viên dùng loa tay, quảng cáo với từng khách.
3./ Nhân bản Vì
sao trên những cánh đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên, không thu
hoạch? Không ai bảo ai, những nông dân Nhật không bao giờ gặt hái toàn
bộ nông sản mà họ luôn để phần 5-10% sản lượng cho các loài chim, thú
trong tự nhiên.
4./ Bình đẳng Mọi đứa trẻ đều được dạy về sự
bình đẳng. Để không có tình trạng phân biệt giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi
trẻ em đều được khuyến khích đi bộ đến trường. Nếu nhà xa thì xe đưa đón
của trường là chọn lựa duy nhất. Các trường không chấp nhận cho phụ
huynh đưa con đến lớp bằng xe hơi.
Việc mặc đồng phục vest đen từ
người quét đường đến tất cả nhân viên, quan chức cho thấy một nước Nhật
không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ trắng nước Nhật, từ trên cao
nhìn xuống, những công dân Nhật như những chấm đen nhỏ di chuyển nhanh
trên đường. Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung tinh thần lao
động.
Văn hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của
người Nhật. Không có bất cứ sự ưu tiên. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu
một ngày bạn thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
Ở
Nhật, nội trợ là một nghề. Hàng tháng chính phủ tự trích lương của
chồng đóng thuế cho vợ. Do đó, người phụ nữ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn
được hưởng các chế độ y như một người đi làm. Về già, vẫn hưởng đầy đủ
lương hưu. Độc đáo hơn nữa là nhiều công ty áp dụng chính sách, lương
của chồng sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai trò của người phụ nữ trong
gia đình vì thế luôn được đề cao, tôn trọng. ST
(Vua Salomon) Vua Salomon trong Kinh Thánh được vang danh vì sự khôn ngoan, giầu có và các trước tác của mình. Ông lên làm vua vào khoảng 967 trước Công Nguyên. Quốc gia Do thái của ông, lúc đó, trải dài từ ven sông Euphrates trên miền Bắc, vùng Lưỡng Hà, xuống đến tận vùng cực Bắc của Ai Cập, phía Nam).
Một ngày nọ, Vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình...
Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ Sukkot và ta cho ông sáu tháng để tìm thấy chiếc vòng đó. "
Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy chắc phải có gì đặc biệt? "
Nhà Vua đáp: "Nó có những sức mạnh diệu kỳ. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó, sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn, nhìn vào nó sẽ thấy vui". Vua Solomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.
Vào đêm trước ngày lễ Sukkot, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không? ". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng rỡ một nụ cười.
Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mừng lễ hội Sukkot. "Nào, ông bạn của ta, " Vua Salomon nói, "Ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa? ". Tất cả những cận thần đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: "Nó đây thưa đức vua". Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó khắc dòng chữ: "Điều đó rồi cũng qua đi"
Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó, ông cũng chỉ là cát bụi...........
Bạn đọc bình luận:
Mẫu truyện nhỏ nhưng rất đáng ngẫm nghĩ. Hiện giờ tôi rất buồn nhưng khi đọc xong tôi đã phần nào thư giãn.
Cảm ơn một câu chuyện ý nghĩa đến với tôi đúng vào hôm nay - Mệt mỏi và buồn bã lắm. Thấy bế tắc trước mọi chuyện. Cầu mong điều này sẽ chóng qua đi.
Phải, niềm vui, nỗi buồn, tất cả rồi sẽ qua đi. Ta biết thế, để sống trọn vẹn hơn, từng phút, từng giây, cố gắng để không hối tiếc...
Nhưng, cứ theo cách nghĩ đó thì trên đời này phải chăng không có cái gì gọi là trường tồn, vĩnh cửu ? Và sự hi sinh, và tình yêu, và lí tưởng... tất cả cũng chỉ là vô nghĩa, như một thoáng phù du ? Tôi không nghĩ thế. Tôi vẫn tin vào một điều gì đó để lại dấu ấn sâu nặng trong tâm hồn, một điều gì đó mãi mãi người ta nhớ đến. Tôi tin vào sự bất tử. Khoan nói đến những bậc anh hùng - ta chỉ nói về ngay chính ta thôi. Bạn có khẳng định chắc chắn với tôi rằng : một lời nói , một hành động làm bạn tổn thương sẽ không để lại chút dấu vết gì trong bạn? Bạn có tự cho mình cái "quyền" làm người khác đau lòng rồi sau đó tự biện minh rằng sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ mau chóng trôi qua và người ta sẽ không còn nhớ đến? Tôi đồng ý, quyền uy, vương giả chỉ là phù du, một ngày nào đó ta chỉ còn là cát bụi. Nhưng cát bụi cũng chứng tỏ sự hiện hữu , cát bụi cũng không che lấp được tất cả. Và tất nhiên bạn cũng biết rằng, ngày mai của bạn là kết quả của hôm nay...
Biết thế, nhưng mỗi lúc buồn, tôi vẫn hay tự an ủi mình : điều ấy rồi sẽ qua đi. Và tôi xin giữ lại những niềm vui, tôi giữ lại niềm tin trong cõi đời này có cả sự bất tử và phù du...
Tôi cũng như anh, tôi thật sự rất bế tắc. tình yêu, sự nghiệp, công danh của tôi, mọi thứ dường như đã đạt được, đã nắm được trong tay nhưng bây giờ lại vụt mất tất cả. theo bạn tôi phải làm sao? có nên ngồi chờ " điều đó rồi cũng qua đi" hay phải đứng lên để làm lại từ đầu?
Đúng như thế, tất cả mọi danh vọng, chức tước, giàu sang, địa vị rồi sẽ qua đi. Nguyên nhân đau khổ mà chúng ta thường gặp là do chúng ta không thấy tính chất tạm bợ và mong manh của cuộc sống. Chính vì thế đức Phật đã từng dạy cho các môn đồ rằng hãy quán chiếu năm điều thường xuyên trong đời thường là:
1. Tất cả ai rồi cũng phải già
2. Tất cả ai rồi cũng phải bệnh
3. Tất cả ai rồi cũng phải chết
4. Những gì yêu thương, nắm giữ giữa cuộc đời ra đi phải để lại tất cả.
5. Lúc chết chỉ đem theo cái tội và cái phước.
Do đó, bạn cũng như tôi phải quán niệm năm điều này thì lúc gặp những thăng trầm, mất mát trong cuộc sống chúng ta sẽ rất tự tại và thản nhiên, bởi vì bản chất của đời người là như thế bạn nhé.
11. Khi tiễn bạn trai đi xa, gái chưa chồng bảo: “Anh nhớ về với em”. Gái có chồng dặn: “Anh nhớ coi đồ cẩn thận”.
12. Gặp cướp, gái chưa chồng van xin “Ông tha cho tôi”. Gái có chồng nhún vai “Ông muốn lấy gì thì lấy”.
13. Khi nhà cháy, gái chưa chồng cứu cuốn album. Gái có chồng cứu két tiền.
14. Gái chưa chồng khám điện thoại bạn trai. Gái có chồng khám ví.
15. Ăn một quả me chua, gái chưa chồng lè lưỡi. Gái có chồng trợn mắt lên.
16. Đọc báo thấy tin một cặp nổi tiếng ly dị, gái chưa chồng than “Tiếc quá”, còn gái có chồng chép miệng “Biết ngay mà”.
17. Nghe một bản nhạc buồn, gái chưa chồng khóc, gái có chồng bĩu môi.
18. Lên xe taxi, gái chưa chồng nhìn anh tài xế, gái có chồng nhìn đồng hồ tính tiền.
19. Xem phim hình sự, gái chưa chồng quan tâm ai bị giết, gái có chồng quan tâm ai là hung thủ.
20.
Câu được con cá vàng, gái chưa chồng thả ra và ra lệnh: “Mang tới một
chàng hoàng tử”. Còn gái có chồng thả ra và ra lệnh cho cá: “Mang tới
một ông vua”.
12. Xem hình một cô người mẫu chụp khỏa thân, gái chưa chồng kêu: “Ghê quá!”, còn gái có chồng kêu: “Phí quá!”.
22. Xem phim gặp cảnh nóng, gái chưa chồng nhắm mắt, gái có chồng xì mũi.
23. Khi chia tay, gái chưa chồng bảo bạn trai: “Em hết yêu rồi”, còn gái có chồng hét: “Tôi hết chịu đựng nổi rồi”.
24. Thấy một con heo con, gái chưa chồng kêu: “Nhìn dễ thương quá!”, gái có chồng kêu: “Nhìn ngon quá!”.
25. Thấy bạn trai bị té xe, gái chưa chồng hỏi: “Anh có đau không?”. Gái có chồng hỏi: “Anh có đi tiếp được không?”.
26. Gái chưa chồng thích cái đẹp, gái có chồng thích cái to.
27. Đi xa, gái chưa chồng canh chừng bạn trai. Gái có chồng canh chừng hành lý.
28. Vào tiệm ăn, gái chưa chồng xem kỹ thực đơn. Gái có chồng xem kỹ hóa đơn.
29. Gái chưa chồng sợ đen. Gái có chồng sợ béo.
30. Gái chưa chồng thấy đàn ông bí hiểm. Gái có chồng thấy đàn ông khả nghi.
Một buổi trưa mùa hạ nắng như thiêu đốt, một người phụ nữ mù lòa bước
đi chậm chạp trên con đường mòn cua một vùng ngoại ô thưa thớt dân cư.
Tay không cầm gậy, lối đi này rất quen thuộc với bà. Bên vệ đường có
một cây to, bà rẽ... vào đó dường như để trốn cơn nắng hạ dưới bóng
mát tàn cây phủ trùm trên một khoảng đất rộng. Có thể bà sẽ nghỉ trưa
ở đây như bà đã từng làm như thế sau những buổi đi xin.
Bà đến gần gốc cây. Bà sẽ dựa vào gốc cây để tìm một giấc ngủ yên
lành. Bà sẽ cảm thấy hạnh phúc không thua gì một mệnh phụ ngã lưng
trên chiếc giường nệm êm ái. Bà đang mơ màng với thứ hạnh phúc lớn lao
nhứt mà bà có thể có được, thì bất ngờ bà vấp phải một vật gì, bà chao
đảo, chưa kịp lấy lại thăng bằng, thì bà nghe một tràng âm thanh chua
chát:
Ai đó ? Bộ đui mù rồi hay sao mà không thấy tui đang ngồi đây vậy ?
Thứ đồ gì mà sớn sác thế ?
Xin lỗi, xin lỗi ! Tôi mù cô ạ ! tôi mù thật ! Cho tôi xin lỗi ! xin
lỗi cô ! Bà hốt hoảng trả lời khi gượng đứng lên được.
Giọng nói thanh thót quá, chắc là cô ấy còn nhỏ lắm, tuổi cỡ con mình
là cùng.- Bà nghĩ thế và bà hối hận vì thái độ bất cẩn của mình. Im
lặng ! Không có tiếng trả lời ! Đúng như người phụ nữ suy đoán, tiếng
nói phàn nàn gây gắt vừa rồi là của một cô bé trạc tuổi mười bốn mười
lăm, có điều bà không biết được rằng, cô bé ấy cũng mù như bà. Cô bé
cũng đi xin và dừng chân nghỉ nơi này trước bà.
Cô bé hối hận vì lời nói vừa rồi, cô bé im lặng ! Nghe ngóng một lúc,
người phụ nữ mù lòa vẫn không nghe một lời nào đáp lại. Bà nói lớn lên
một lần nữa: Cho tôi xin lỗi nhé ! Tôi mù ! Tôi mù thật đó !. Rồi bà
quay lưng bước đi. Chợt cô bé gọi lại: Nè bà ơi, tôi cho bà một ngàn
nè !. Số tiền duy nhất mà cô đang có. Nghe thế, bà rất mừng. Bà mừng
vì nghĩ cô bé tha thứ cho mình, hơn là mừng vì nhận được một ngàn
đồng. Bà dừng lại, quay ngược chiếc nón lá cũ kỹ đưa về phía tiếng
nói. Chợt một chiếc lá vàng rơi vào chiếc nón của bà.
Bà tưởng cô bé bỏ tiền vào nón, bà nói: Cám ơn cô, cám ơn cô !. Nhưng
khi bà thọt tay vào nón lấy tiền, bà mới nhận ra đó chỉ là một chiếc
lá khô. Bà lẩm bẩm: Cô bé gạt mình. Chắc cô bé còn giận mình. Bà buồn
bã quay đi !
Trong khi đó, cô bé cầm tờ giấy một ngàn đồng đưa về phía bà chờ đợi
bà lấy. Nhưng cô bé lại nghe tiếng bước chân xa dần.- Bà ấy không lấy
tiền, chắc bà ấy còn giận mình .Cô bé nghĩ như vậy, và lòng vô cùng
buồn bã.
CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ
Đọc xong cây chuyện này, tôi chợt nhớ câu nói của một nhà văn nào đó:
Tôi sợ một chiếc lá rơi vô tình làm vỡ ánh trăng vàng trên mặt hồ yên
lặng !.
Trong câu chuyện này, chiếc lá vàng không rơi vào mặt hồ yên lặng mà
nó rơi vào chiếc nón của một tâm hồn hiền hòa đơn sơ, làm tan vỡ sự
yên bình của hai tâm hồn cùng đau khổ. Hai người mù !
Người phụ nữ mù ở đây hiền quá, phải không các bạn ! Có thể cuộc đời
của bà ta đã gặp nhiều lận đận truân chuyên. Bà phản ứng rất dịu dàng
với một cô bé có phần thô lỗ. Cô bé mà lời lẽ có vẻ mất dạy ấy, trong
thẳm sâu tâm hồn, vẫn rất đáng yêu. Cô hối hận. Cô không biết nói gì,
thậm chí một lời xin lỗi với người mà cô đã quá lời cũng không. Cô bé
mù lòa vô học ấy, cần được cảm thông, và người phụ nữ bị xúc phạm ấy
đã có lòng bao dung với cô bé. Cô bé đã dùng số tiền mà cô có như một
thái độ phục thiện, làm hòa, đó không phải là đáng yêu lắm sao!
Chỉ tiếc một điều, chiếc lá vô tình đã làm hai tâm hồn đơn sơ có một
khoảng cách! Không còn có thể hiểu nhau !
+ Cô bé gạt mình, Chắc cô bé còn giận mình. Bà buồn bã quay đi.
+ Bà ấy không lấy tiền, chắc bà ấy còn giận mình. Cô bé nghĩ như vậy
và lòng vô cùng buồn bã!
*** Cuộc đời có biết bao lần con người hiểu lầm nhau.
Thế giới vật chất mênh mong đã đành, thế giới tâm hồn của mỗi người
càng bao la hơn nữa. Nên có khi một người đang ở bên cạnh ta, mà vẫn
như xa cách nghìn trùng !
Ngày nay, khoa học tiến bộ, thế giới ngày một gần nhau hơn, nhưng con
người thật sự đã hiểu nhau chưa ?
Vô tri bất mộ, không hiểu biết nhau, làm sao thương yêu nhau ?
- Tôi nhớ có một câu chuyện phim Ấn Độ mang tên Khoảng Cách.
Chuyện phim kể rằng:
Một buổi sáng đẹp trời, một chàng thanh niên lái xe đến sở làm, không
may, anh đụng phải một đứa bé tuổi mới vừa lên 7. Đứa bé được chở đến
bệnh viện cấp cứu. Tình trạng đứa bé không nguy hiểm đến tính mạng,
nhưng nó bị gảy chân, và có thể sẽ không thể trở lại bình thường được.
Điều đáng nói, đứa bé này lại là con trai duy nhất của một goá phụ
tuổi chưa đầy ba mươi. Người goá phụ trẻ căm tức chàng trai, nàng
nguyền rủa chàng thanh niên bằng những lời lẽ cay độc nhất. Điều đó
có thể dễ hiểu : vì nàng quá thương con, niềm an ủi duy nhất của nàng
khi chồng nàng mất không đầy một năm sau khi nàng sinh đứa con đầu
lòng. Đứa bé xinh đẹp, thông minh và dễ thương, bổngdưng đứa bé thành
kẻ tật nguyền. Càng nghĩ càng căm hận ! Sau một thời gian điều trị,
đứa bé xuất viện. Chân được phẫu thuật thành công, không phải cắt, tuy
vậy đứa bé đi đứng còn rất khó khăn, cần phải luyện tập nhiều mới có
thể trở lại bình thường.
Mẹ đứa bé không thể nguôi ngoai được mối sầu hận trong lòng.
Phần chàng trai, khoảng thời gian đứa bé ở bệnh viện, gần như lúc nào
chàng cũng ở bên đứa bé . Khi đứa bé được xuất viện, mỗi sáng trên
đường đi làm việc chàng tranh thủ ghé thăm. Buổi chiều chàng đến vui
chơi với nó. Chàng động viên nó tập đi từng bước, như người mẹ tập cho
con những bước đi chập chững đầu tiên. Chàng mua quà cho đứa bé, khích
lệ đứa bé, cổ võ đứa bé mỗi khi nó đi được nhiều bước đi liên tiếp một
cách tự nhiên như người không bị thương tích ! Chàng nhẫn nhục.
Chưa bao giờ mẹ đứa bé ban tặng cho chàng một nụ cười ! Điều đó có
nghĩa là chàng chưa được tha thứ ! Nhiều lúc chàng cũng muốn buông
tiền bồi thường trọn gói rồi quay lưng đi bỏ mặc sau lưng một goá phụ
trẻ kiêu kỳ và sắt đá, nhưng chàng thật sự thương đứa bé. Chàng muốn
trả lại cho đứa bé một cuộc sống bình thường, hay ít ra là không đến
đổi tồi tệ.
Rồi ngày tháng dần qua, những nỗ lực của chàng đã đem lại kết quả rất
khả quan. Những bước chân của đứa bé tuy dù còn đôi chút vụng về, cũng
như trên gương mặt mẹ nó còn vương nét lạnh lùng, nhưng tiếng cười đã
tìm lại được trong căn nhà vốn thường ngày vắng vẻ ấy.
Rồi một chiều nọ, chàng nói lời từ giả hai mẹ con. Đứa bé ôm lấy
chàng và hồn nhiên nói: Sao chú không ở lại với cháu luôn vậy, chú ?.
Được rồi, được rồi ! Chàng nhanh nhẩu trả lời,- Cháu ngoan nhé ! Chú
sẽ thường xuyên đến thăm cháu mà ! Nhớ phải tập đi, tập chạy nhiều nữa
nhé ! Hôm nào ra bãi biển chạy đua với chú nha ! Chạy thắng chú là có
quà to cho cháu đấy !. Mẹ nó im lặng.
Một buổi sáng Chúa Nhật trên bãi biển, Đứa bé chạy đùa giỡn với chàng. Nó nắm tay kéo Mẹ nó lại bên nó để cùng hốt cát đắp ngôi nhà thật
to. Chú với mẹ nhặt những viên sỏi đẹp lót xung quanh nhà nhen. Nó
chạy tung tăng, hí ha hí hửng. Đôi chân nó đã mạnh thật rồi! Nó vui
quá. Nó không còn nhớ gì đến vết thương nữa. Bóng đứa bé sáng rực và
lấp lánh trên bãi biển như cánh hải âu đang lấp lánh trong ánh nắng
bình minh. Chàng nhìn theo đứa bé. Lòng vui khôn tả. Người goá phụ trẻ
nhìn theo con mình, nụ cười rạng ngời không tắt trên môi.
Bất chợt hai người nhìn nhau. Niềm vui được chia sẻ là niềm vui được
nhân đôi. Cả hai cùng cười. Họ đã quên khoảng cách tự bao giờ ? Mới
hôm nay hay đã từ lâu ? Điều đó chỉ có hai người biết ! Dường như có
chút gì e thẹn sau cái nhìn bất chợt ấy.
Nàng cúi xuống như để che dấu một điều gì từ cõi thâm sâu của lòng nàng. Bất ngờ nàng nhìn thấy một viên sỏi lớn đang lấp lánh trong nắng. Chàng cũng thấy. Nàng cúi xuống nhặt. Chàng cũng nhặt. Bàn tay của nàng đặt lên viên sỏi.
Bàn tay của chàng đặt lên tay nàng. Nàng không rút bàn tay lại. Chàng cũng không.
Tiếng sóng biển vẫn muôn thuở rì rào như tiếng tơ lòng muôn thuở vẫn
ngân nga. Chú ! Mẹ ! con nhặt được một bụm sỏi rồi nè ! Mẹ và chú được
nhiều không ?
Đứa bé chạy lại hỏi. Không có câu trả lời. Chỉ có một viên sỏi duy
nhất hai người không nhường nhau ! Cả hai đều đang cố giữ lấy viên sỏi
ấy ! Vì viên sỏi ấy đã hóa kiếp thành viên kim-cương-hạnh-phúc ! Mà
hạnh phúc thì phải hai người giữ mới được vẹn toàn ! Và như thế, bạn
đã biết phần kết luận của câu chuyện này rồi chứ ?
Cách nào là do định mệnh, khoảng cách nào là tại chúng ta? - Không
có làn ranh nào rõ ràng cả ! Tận nhân lực, tri Thiên mệnh. Chúng ta
phải cố gắng hết sức mình, bằng tất cả nghị lực, để xoá tan khoảng
cách của hận thù, để trái tim lên tiếng tình thương !
Yêu nhau trăm sự chẳng nề,
Một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng ! (Ca dao)
*** Vâng, Tình Thương xóa tan mọi Khoảng Cách ! (Sưu tầm từ Internet)
Đêm
giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật,
cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường,
đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày
này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy
đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
Ông
chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phác, còn bà chủ là một
người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà
chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung
niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn
khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc
cái áo khoác ngoài lỗi thời.
- Xin mời ngồi!
Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?
Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.
Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. "Ngon quá" - thằng anh nói.
- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: "Thật là ngon!
Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
Công
việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12,
ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So
với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng
cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ
nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ
lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?
- Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
- Cho một bát mì.
Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
- Vâng, một bát mì!
Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
Ông
chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười
cười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ
cũng không đến nỗi nào!"
Ông
làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh
bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ
chồng ông chủ quán.
- Thơm quá!
- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.
Đến
ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt,
vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến
9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó
khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về.
Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là
“200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”.
Trên
bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ".
Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi
mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc
bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất
nhiều.
- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
- Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không?
- Được chứ, mời ngồi bên này!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy "Đã đặt chỗ" đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì".
- Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
Ba
mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ
chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng
họ cũng cảm thấy vui lây.
- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
-
Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám
người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại
chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp
năm mươi ngàn đồng.
- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
-
Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu
Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã
phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu
mẹ đã nộp hết rồi.
- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
-
Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một
ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ
huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư
đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho
Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới
biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
- Có thật thế không? Sau đó ra sao?
-
Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu
Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ.
Bài văn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh
nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm
việc". Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài
nữa. Lại còn: "Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba
người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và
còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có
dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì
vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì,
trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách
hàng của mình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!"
Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
-
Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói:
"Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng
ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gia hoạt động đoàn thể
gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho
mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự
xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát
mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên
được... Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều
hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con."
Ba
mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô
mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi
chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
Lại một năm nữa trôi qua.
Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy "Đã đặt chỗ" nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.
Năm
thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn
không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn
bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số
hai thì được giữ lại y như cũ.
"Việc
này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi
nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì
cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là
một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn
này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh
phúc", mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
Lại
một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa
đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông
giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen
năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem
đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu,
thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất
vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm
tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người
thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa
trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một
chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở
đây ai cũng coi nhau như người nhà.
Đến
10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im
bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước
vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại.
Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó
một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh
niên.
Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
- Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương
mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng
hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây.
Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách,
lắp lắp nói:
- Các vị... các vị là...
Một trong hai thanh niên tiếp lời:
-
Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã
gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như
có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở
nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang
thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ
đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu
trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng
cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản
không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý
định nung nấu từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu
muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông
bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm
ra ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy
nói:
-
Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả
mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau
lên!
Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
- Ồ phải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.
o O o
Thật
ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt
mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với
xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh
lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng
ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có
một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh
phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong
mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và
thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm
đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
Câu
chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người
nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt".
Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải
là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi
lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã
làm cho họ phải xúc động.
Một ông đi trong công viên, thấy chiếc ghế đá có một gã đang ngồi, bên dưới có một con chó. Ông cũng muốn ngồi, nhưng ngại con chó nom có vẻ dữ, nên hỏi gã kia:
- Con chó của ông có cắn người không?
- Con chó của tôi thì không cắn ai.
Người đàn ông ngồi xuống nghế, bị con chó ngoạm luôn cho một phát. Ông tức giận nói:
- Thế mà ông bảo là con chó của ông không cắn ai.
- Nhưng thưa ông, tôi không bảo con chó này là của tôi.
Một anh chàng nông dân Texas du lịch qua nước Australia, đến bắt chuyện một nông dân bản xứ. Anh chàng người Australia giới thiệu cánh đồng lúa mì rộng lớn của mình, anh Texas phẩy tay:
- Nhìn cánh đồng này hơi bị tức mắt, chúng tôi có những cánh đồng lúa mì ít nhất cũng rộng gấp đôi cánh đồng này.
Thăm đàn gia súc, chàng khách mỉm cười độ lượng:
- Bò của chúng tôi chắc là chỉ lớn gấp đôi bò của anh thôi.
Chợt thấy một đàn Kanguru nhảy qua cánh đồng, anh ta hỏi:
Giám đốc cùng trưởng phòng kế hoạch và trưởng phòng kinh doanh đi ăn trưa. Trên đường, họ bắt được một cây đèn thần, khi chạm vào nó, một vị thần hiện ra và bảo:
- Ta sẽ ban cho mỗi người một điều ước, các ngươi muốn gì nào?
Bà trưởng phòng kinh doanh kêu lên.
- Tôi ước mình đang ở trên du thuyền tại Bahamas.
Phù... bà ta biến mất...
Quá phấn khởi, ông trưởng phòng kế hoạch hét lên:
- Tôi ước gì mình đang tắm nắng và được ngắm các em xinh đẹp tại bãi biển Hawaii...
Phù... ông ta biến đi trong nháy mắt. Vị thần nhìn ông giám đốc:
- Đến lượt ngươi, ước gì đi chứ!
Ông ta dõng dạc ra lệnh.
- Tôi muốn hai người kia trở lại ngay sau bữa trưa để làm việc.
Bài học rút ra: Hãy luôn để sếp của bạn lên tiếng trước !
Một ông luật sư vừa mở cửa chiếc xe BMW bước xuống đường thì bổng đâu, có một xe khác phóng nhanh qua và quạt mất cái cửa xe của chiếc BMW . Khi cảnh sát đến hiện trường thì thấy ông ta đang nhảy nhỏm có vẻ tức giận lắm, thấy vị cảnh sát, ông ta gằn giọng phàn nàn:
- Ông xem, chúng làm thiệt hại nặng nề cho cái xe BMW mới của tôi đến thế này này.
Vị cảnh sát quan sát hiện trường rồi nói:
- Bọn luật sư các ông chỉ coi vật chất là trên hết! Ông chỉ quan tâm đến cái xe BMW mắc dịch này mà chẳng biết rằng cái cánh tay trái của ông cũng đã bị quật rụng mất tiêu rồi!
Ông luật sư kinh hoảng khi nhìn thấy cánh tay mình đã cụt mất, và kêu toáng lên:
- Tôi phải tìm nó ngay. Tôi đeo cái đồng hồ Rolex ở cổ tay đó , mau mau tìm giùm tôi đi, mau lên, mau lên!!!