Trang

30/01/2015

Tất cả đều VÔ THƯỜNG


   Sống ngày nào, vui ngày nấy ! Đó là giải thoát !
1-Thời gian : Vô Thường :
 Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, nhưng chỉ có hiểu đời thì mới :
-Qua một ngày, vui một ngày.
-Sống thanh thản, sống thoải mái.
-Qua một ngày, mất một ngày.
-Vui một ngày, lãi một ngày.

 2-Hạnh phúc : Vô Thường :
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.

3-Tiền : Vô Thường :
Tiền không phải là tất cả, nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe, và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua ?  Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ !   Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó. (Khó lắm !?!?)

4- Đời sống : Vô Thường :
“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”.
Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao phẩm chất cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.
5-Thê´ Gian : Vô Thường :
-Tiền bạc là của con ( không chắc lắm !) - Tài sản có thể bị mất vì các nguyên nhân: 1-Thiên tai,  2- Hỏa hoạn,  3- Pháp lệnh của Vua, hay chính quyền tịch thu, quốc hữu hóa ... 4- Trộm cướp, 5- Con cái.

- Địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
-Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
 -Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút, hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
-Con tiêu tiền cha mẹ, thoải mái.  Cha mẹ tiêu tiền con, chẳng dễ gì.
-Nhà cha mẹ là nhà con ;  Nhà con không phải là nhà cha mẹ.
 Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.
-Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
-Ốm đau trông cậy ai ? Trông cậy con ư ?  Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư ?  Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi đâu.
Trông cậy vào đồng tiền ư ?   - Chỉ còn cách ấy.
-Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm.
 Chân lý của Đạo, thực ra sự sung sướng, và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao.  Người hiểu đời rất quý trọng, và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống, và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).
 Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được.. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra: ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ, vì mình đâu phải sống vì ý thích, hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.
Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già, tâm không già, thế là già mà không già. Tuổi không già mà tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe người già.
 Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.
Người ngu gây bệnh: hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….
Người dốt chờ bệnh: ốm đau mới đi khám chữa bệnh.
Người khôn phòng bệnh: chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống..
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh… Tất cả đều là muộn.
Phẩm chất cuộc sống của người già cao hay thấp, chính yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để tổ chức cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
Chơi là một trong những nhu cầu căn bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh, và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hóa giải, và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)?  Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.
Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó ! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả trái ngắt vội không bao giờ ngọt.
Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi.  Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm, và cuối cùng đặt cho mình một dấu chấm hết thật tròn.
ST

29/01/2015

ảnh thời sự từng khiến thế giới rúng động

Mời các bạn xem những tấm ảnh thời sự từng khiến thế giới rúng động!!
​...​



lk
Một cậu bé cố gắng cứu đẩy chiếc xe nôi sau cơn bão Hanna khủng khiếp tại Haiti vào năm 2008 là cảnh tượng cho thấy nỗi thống khổ mà người dân ở đây phải đối mặt sau thiên tai. Patrick Farrell, nhà báo của tờ Miami Herald tại Mỹ, ghi lại thảm cảnh tại Haiti bằng loạt ảnh đen trắng. Ông gọi loạt ảnh đó là "Sau cơn bão". Ảnh: Patrick Farrell.
           
Năm 2006, chính quyền Israel yêu cầu những người định cư trái phép

Năm 2006, chính quyền Israel yêu cầu những người định cư trái phép rời khỏi nhà của họ. Oded Balilty, một nhiếp ảnh gia Israel, chụp cảnh tượng một người định cư chống trả quyết liệt hơn chục cảnh sát. Bức ảnh cho thấy sức mạnh và quyết tâm của người dân khi lâm vào thế đường cùng. Ảnh: Oded Balilty
           
ga

Một người lớn đưa Agim Shala cậu bé hai tuổi tại Kosovo, qua hàng rào thép gai để sang trại tị nạn Kukes bên lãnh thổ Albania, nơi gia đình em đang chờ. Carol Guzy, tác giả bức ảnh, đã đoạt giải Pulitzer vào  năm 2000. Giống như Agim, hàng vạn người Kosovo đã sang trại tị nạn Kukes để tránh làn sóng bạo lực ở quê hương. Ảnh: Carol Guzy

Carolyn Cole, phóng viên ảnh của báo Los Angeles Times

Carolyn Cole, phóng viên ảnh của báo Los Angeles Time, cảm thấy kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng vỏ đạn phủ kín một đường phố ở thủ đô Monrovia trong cuộc nội chiến tại Liberia. Thành phố Monrovia là nơi chịu tác động nặng nề nhất của cuộc chiến bởi những trận giao tranh ác liệt giữa binh sĩ chính phủ và lực lượng nổi dậy. Ảnh: Carolyn Cole
           
Vào ngày 6/10/1976

Vào ngày 6/10/1976, sinh viên trường Đại học Thammasat cùng hàng nghìn người dân Thái Lan biểu tình tại thủ đô Bangkok để phản đối sự trở về của tướng Thanom Kittikachorn - một nhà độc tài sống lưu vong ở nước ngoài. Thanom từng chỉ đạo cuộc đảo chính vào năm 1971 và giải tán quốc hội. Lực lượng an ninh đã đánh, bắn, tra tấn, cắt bộ phận cơ thể, thiêu và sát hại người biểu tình. Neal Ulevich, người chụp bức ảnh, đoạt giải Pulitzer vào năm 1977. Ảnh: Neal Ulevich
           
Loạt ảnh thời sự từng khiến thế giới rúng động

"Sau sóng thần" là tên bức ảnh mà Arko Datta, phóng viên của Reuters, chụp tại Tamil Nadu, Ấn Độ sau thảm họa sóng thần vào năm 2004. Arko thấy một phụ nữ Ấn Độ úp mặt trên đất, dang hai tay khi thấy tử thi của những người thân thiệt mạng vì sóng thần. Bức ảnh đầy thương tâm giúp Arko đoạt giải cao nhất trong cuộc thi Ảnh Báo chí Thế giới 2004. Ảnh: Arko Datta
           
Khoảnh khắc phi cơ thứ hai lao vào Trung tâm Thương mại Thế giới tại thành phố New York hôm 11/9.

Khoảnh khắc phi cơ thứ hai lao vào Trung tâm Thương mại Thế giới tại thành phố New York hôm 11/9 lọt vào ống kính của Steve Ludlum, một nhiếp ảnh gia. Những khối cầu lửa bốc lên và khói bao trùm tòa nhà trước khi nó sập. Giới truyền thông bình luận rằng bức ảnh có sức mạnh to lớn, khó diễn tả bằng lời. Ảnh: Steve Lumdlum

Loạt ảnh thời sự từng khiến thế giới rúng động

"Operation Lion Heart" là tên bức ảnh về Saleh Khalaf, một cậu bé 9 tuổi bị thương rất nặng bởi vụ nổ bom tại Iraq. Giới chức Mỹ đã đưa em tới một bệnh viện ở thành phố Oakland, bang California - nơi các bác sĩ thực hiện hàng chục ca phẫu thuật để cứu sinh mạng em. Sự dũng cảm và nghị lực sống phi thường của em khiến mọi người cảm phục. Họ gọi em là "người có trái tim của sư tử". Deanne Fitzmaurice, tác giả bức ảnh, làm việc cho báo San Francisco Chronicle. Nó giúp Deanne đoạt giải Pulitzer vào năm 2005. Ảnh: Deanne Fitzmaurice
           
Núi lửa

Khi núi lửa Nevado del Ruiz tại Colombia phun trào vào năm 1985, nó gây lở đất trên diện rộng. Thảm họa kép phá hủy nhiều thành phố và khiến khoảng 250.000 người thiệt mạng. Omayra Sanchez, một bé gái, mắc kẹt trong bùn và đống đổ nát suốt ba ngày. Mặc dù sống sót sau trận lở đất, Omayra vẫn qua đời sau đó vì thân nhiệt giảm và chứng thối hoại cơ thể. Hàng trăm triệu người trên hành tinh đã chứng kiến cái chết đau đớn của em trên màn hình tivi. Sự chậm trễ của chính quyền trong hoạt động cứu hộ là nguyên nhân gián tiếp khiến em không thể giữ mạng sống. Frank Fournier, một nhà báo, đã chụp ảnh Omayra trong bùn trước khi em qua đời. Ảnh: Frank Fournier
           
gf

Do không tuân thủ nghiêm chỉnh các quy định an toàn, methyl isocyanate và nhiều loại khí gas khác đã rò rỉ tại nhà máy hóa chất Union Carbide India Limited ở thành phố Bhopal, Ấn Độ vào năm 1988, gây nên một vụ nổ khủng khiếp. Khoảng 15.000 người chết, 558.125 người bị thương vì vụ nổ. Khi Pablo Bartholomew, một phóng viên ảnh Ấn Độ, tới hiện trường của vụ nổ để đưa tin, anh cùng Raghu Rai, một nhà báo ảnh khác, gặp một người đàn ông chôn một đứa trẻ. Em bé tử vong vì vụ nổ ở nhà máy hóa chất. "Bức ảnh có sức mạnh to lớn và rất cảm động. Nó cho thấy mức độ tàn khốc của thảm họa", Raghu Rai bình luận. Ảnh: Pablo Bartholomew


 

25/01/2015

ĐÔI TAI CỦA TÂM HỒN


Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa.
Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô b...é nghĩ, tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.
"Cháu hát hay quá!'.
Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.
Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.
Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.
Hỏi một người làm trong công viên, cô nghe được câu trả lời:
“Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay."
(Sưu tầm)

20/01/2015

Thơ Vui


Thay dầu

Cụ Cả Đẫn bảy mươi tuổi chẵn
Cưới cô vợ nhỏ nhắn, ba mươi.
Hai năm sau, mặt cụ thật tươi
Cô vợ đã thành "người sản phụ".
Hôm vợ sinh, y tá hỏi cụ:
"Ở tuổi này mà cụ còn gân,
Cụ làm sao, như có phép thần?"
Cụ chỉ cười: "Cái thân thì...lão,
Nhưng cái máy vẫn còn hoàn hảo!"
Một năm sau, "tái đáo bảo sanh",
Cô vợ lại ôm bụng chành bành, 
Bầu đã dính, còn nhanh hơn trước.
Cô y tá nhìn,tràn đầy thán phục 
Quả cụ là một bậc phi thường
Cụ khẽ nói với giọng nhún nhường
"Vẫn là máy,bình thường,chạy khỏe "                                                                               
Năm sau nữa, cô vợ lại... đẻ.
Ông cụ mặt hể hả, hân hoan,
Bảo y tá: "Máy vẫn còn ngon!"
Cô y tá nhẹ nhàng bảo cụ:
"Dạ, đúng vậy, nhưng dầu đã cũ.
Cụ cần thay. Cháu nó... đen thui!".
ST

17/01/2015

Triết Lý Cuộc Sống.

 Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không.


Only friends and family will be present in sickness. Stay in touch.
(Chỉ có gia đình và bạn bè bên cạnh khi đau ốm. Nhớ gần gũi họ.)

Life is too short. Don’t waste time hating anyone.
(Cuộc đời quá ngắn ngủi. Đừng phí thì giờ ghét bỏ ai làm gì.)

Make peace with your past so it won’t screw up the present.
(Hãy chôn quá khứ để hiện tại không bị xáo trộn.)

 Don’t compare your life to others. They have different journeys.
(Đừng đem đời mình so với ai đó; đời mỗi người mỗi khác)

Everything can change in the blink of an eye.
(Mọi chuyện ở đời có thể thay đổi trong chớp mắt)

You don’t need to win every argument. Agree to disagree.
(Không cần thắng trong mọi cuộc tranh luận. Hãy chấp nhận bất đồng.)

Crying is good, but it’s more healing crying with friends.
(Khóc cũng tốt, nhất là khi khóc với bạn bè.)

Take a deep breath. It calms the mind.
(Hít thở sâu giúp tinh thần ổn định)

Get rid of anything that is neither useful, beautiful, nor joyful.
(Hãy gạt bỏ những gì vô ích, xấu xa, buồn bã)

What doesn’t kill you really makes you stronger.
(Điều gì không giết ta được sẽ giúp ta mạnh hơn)

Today is special. Enjoy it.
(Ngày hôm nay là ngày đặc biệt. Phải tận hưởng nó)

Your belief of your being right doesn’t count. Keep an open mind.
(Đừng tin rằng mình luôn luôn đúng. Phải có đầu óc cỏ̉i mỏ̉)

Forgive everyone everything.
(Hãy tha thứ tất cả cho mọi người)

What other people think of you is none of your business.
(Đừng bận tâm về nhận xét của ai đó về mình)

 It’s OK to yield.
(Nhường nhịn một chút cũng không sao) 

However good or bad a situation is, it will change.
(Tình thế dù tốt hay xấu, rồi cũng thay đổi)

Don’t take yourself so seriously. No one else does.
(Đừng quá nghiêm khắc với bản thân. Không ai làm như vậy)

Release your children when they become adults, its their life now.
(Hãy buông con cái ra khi chúng trưởng thành. Chúng đã có cuộc sống riêng.)

Time heals almost everything. Give time time.
(Thời gian hàn gắn gần như mọi sự. Hãy để cho thời gian có thì giờ)
ST

15/01/2015

CON TÔI NHỚ MẸ

Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm, anh vì không có cách nào có thể chăm sóc được cha mẹ nên cảm thấy chán nản và mệt mỏi.

Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple
t liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, tô mì tôm làm dơ hết mền và ga trải giường, hóa ra trong mền có một tô mì tôm. “Cái thằng ranh con này”, anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh cho đứa con trai đang ngồi chơi một trận

Đứa con trai vừa khóc vừa nói:

- Cơm sáng đã ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy cha về thấy đói bụng nên đi tìm đồ ăn, con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng cha dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ trong vòi tắm pha mì tôm: con pha một tô ăn, còn một tô để phần cha. Sợ mì tôm bị nguội nên con mang vào giường ủ trong mền đợi cha về ăn cho nóng. Con mải chơi đồ chơi mới mượn được của bạn nên khi cha về đã quên không nói với cha.

Anh không muốn đứa con thấy mình khóc nên vội vã vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và khóc. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy đứa con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức hình của mẹ nó. :(

Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn, chu đáo hơn. Khi con trai mới vào học cấp I, anh đánh con một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học. Anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi tìm con khắp nơi. Sau vài tiếng đồng hồ đi tìm anh đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm nhìn thấy đứa con đang đứng trước một tiệm đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận đánh con, đứa con không một lời giải thích, chỉ nói: “Con xin lỗi”.
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào hộp thư. Cuối năm là lúc bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:

- Sao mày lại làm những trò tai quái thế này hả?

Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:

- Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.

Mắt người cha cay cay hỏi con:

- Tại sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?

Đứa con nói:

- Trước đây con còn thấp nên không bỏ thư vào hộp thư được, bây giờ con lớn có thể bỏ thư vào được rồi nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.

Người cha nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau người cha nói:

- Mẹ con giờ ở trên thiên đàng, sau này con viết thư xong, hãy đốt nó đi thì có thể gửi thư cho mẹ được đấy.

Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó xem đứa con muốn nói gì với mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động.

Mẹ thân yêu của con: Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục mẹ cùng con biểu diễn, nhưng vì con không có mẹ nên con không tham gia. Con cũng không nói cho cha biết vì sợ cha sẽ nhớ mẹ. Thế là cha đi khắp nơi tìm con, nhưng con muốn cha nhìn thấy con giống như đang đi chơi nên con đã cố ý đứng trước một tiệm đồ chơi điện tử. Tuy cha đã rầy con nhưng con đã kiên quyết không nói cho cha biết vì sao. Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy cha đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ cha cũng như con rất nhớ mẹ lắm! :(

Mẹ ơi, con đã sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?

Con nghe mọi người ta nói nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?”
Đọc xong bức thư, người cha òa khóc Anh không ngừng tự trách mình: phải làm sao mới có thể lấp được khoảng trống mà người vợ để lại đây?
-
C
húng ta là những người cha người mẹ khi đã mang cuộc sống của đứa con đến với thế giới này có nghĩa là gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Khi đã là một người mẹ, không nên tăng ca quá nhiều; khi đã là một người cha, không nên uống quá nhiều rượu, đừng nên hút nhiều thuốc, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể yêu thương con hết lòng; tuyệt đối đừng nên vì muốn kiếm nhiều tiền mà hủy hoại sức khỏe của mình. Không có sức khỏe thì những danh lợi kia có nghĩa lý gì. Và cũng đừng nghĩ rằng đợi đến khi cha mẹ có nhiều tiền thì sẽ như thế này như thế kia: Nào ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây mọi chuyện đã khác?!

Những người cha người mẹ xin đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà dễ dàng ly hôn. Vì đau thương lớn nhất sau sự đổ vỡ đó không ai hết mà chính là thuộc về đứa con. Bạn đã kết hôn hay chưa kết hôn thì hãy nhớ một điều, xin hãy quý trọng “nó”.
ST

13/01/2015

SỰ IM LẶNG NGỌT NGÀO

SỰ IM LẶNG NGỌT NGÀO
Một truyện Tình thật dễ thương


Buổi chiều ngày 24.12.2004, Wendy, cô sinh viên năm thứ hai đại học Dược Khoa đang đứng đợi chuyến xe lửa của thành phố NewYork để trở về nhà. Tất cả các anh chị em của cô đều hẹn là sẽ về nhà đúng 7 giờ, để đoàn tụ trong buổi cơm chiều thân mật cùng cha mẹ, theo truyền thống của gia đình họ.
Bỗng Wendy để ý đến một cặp nam nữ đang đứng cách cô vài bước, họ đang ra dấu bằng tay để giao lưu với nhau. Wendy hiểu được thuật ngữ ra dấu bằng tay, vì trong những năm đầu đại học, cô đã tình nguyện làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật, nên cô đã học được cách ra dấu tay, để trò truyện với những người khiếm thính.
Vốn tính chịu khó học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra dấu của hai người khuyết tật ở trạm xe, Wendy đã “nghe lóm” được câu chuyện của hai người. Thì ra, cô gái câm hỏi thăm đường đến một nơi nào đó, nhưng chàng thanh niên câm thì “trả lời” là anh không biết nơi chốn đó. Wendy rất thông thạo đường xá trong khu vực này, nên cô mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô gái. Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay, để “nói” trong câu chuyện của họ.
Khi xe lửa đến trạm, thì Wendy và hai người bạn mới quen đã kịp thời trao đổi địa chỉ email cho nhau. Những ngày sau đó, ba người tiếp tục trò chuyện bằng tin nhắn của điện thoại di động, rồi dần dà họ trở thành bạn thần giao cách cảm với nhau.
Chàng trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie. Jack cho biết, anh đang làm việc cho một hãng xuất nhập khẩu, và ở cách nhà Wendy không xa. Từ những tin nhắn điện thoại, email thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai dần dần tiến đến chỗ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Đôi khi Jack đến trường đón và mời cô đi ăn. Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong công viên, nên thường yên lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghỉ ngơi.
Tuy phải ra dấu để trò chuyện, nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện, mà cô lại có dịp trau dồi “thủ thuật”, để nghệ thuật ra dấu của cô càng lúc càng tinh xảo hơn. Đến mùa thu năm đó, thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân. Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack ra dấu “I Love You”, thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.
Sau những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào chatroom tán dóc với bạn bè, mỗi khi Wendy đặt câu hỏi: “Bạn có thể có tình yêu với một người câm điếc hay không ?”, thì hình như không có bạn bè nào của cô có được câu trả lời dứt khoát. Điều này đã khiến cho Wendy bị dày vò không ít.
Vào dịp lễ Tạ Ơn năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu: “Wendy có chịu làm bạn gái của mình không ?” Wendy vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng sau đó, là những sự mâu thuẫn khổ sở trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của những người thân. Quả nhiên cha mẹ cô khi biết rõ sự việc, đã dùng đủ mọi phương thức, để mong lôi kéo đứa con gái “lầm đường lạc lối” trở về. Thôi thì hết chú bác, cô dì, lại đến các anh chị em, bạn học, được cha mẹ có vận động tới để làm thuyết khách.
Đứng trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích cực của anh, đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai, mà cô đã từng quen biết trước đây.
Gia đình sau khi nghe giãi bày, đã không còn quá khắt khe phê bình, mọi người dự định là sẽ gặp mặt Jack trước, rồi mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người. Cả nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12, sau khi mọi người đã hưởng được một đêm Giáng Sinh bình yên, cho tâm tư lắng đọng. Wendy đã có quyết định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh miệt Jack, thì cô và Jack sẽ đi đến Nhà Thờ sau đó, để xin ơn và chúc lành của Thiên Chúa.
Trên đường dẫn Jack đến nhà, tâm trạng hồi hộp của Wendy, đã không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Jack, anh mỉm cười ra dấu cho cô: "Wendy yên tâm, bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Anh cho họ biết là anh sẽ thương yêu em, chăm sóc em suốt đời…"
Đó là lần đầu tiên trong đời, cô sinh viên trường Dược rơi những giọt lệ cảm động. Vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, cô nói: "Thưa ba má, đây là Jack, bạn trai mà con thường nhắc đến…" Câu nói của cô vừa thốt ra, thì tất cả những hộp kẹo bánh, hoa tươi trên tay Jack, tức thời lộp độp rơi xuống đất, anh nhào tới ôm lấy cô vào vòng tay khỏe mạnh của anh. Một điều mà Wendy không thể ngờ được, là cô bỗng nghe một giọng nói thảng thốt phát ra từ miệng của Jack: "Trời đất, em có thể nói bình thường sao ?" Và đó cũng chính là câu mà Wendy muốn hỏi Jack.
Mọi người ngoài cuộc đều ngẩn ngơ ngạc nhiên, trong khi hai người trong cuộc thì ôm nhau cười, nói, la, hét, nhảy nhót như điên dại. Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm, thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến, mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào mình có quyết định sáng suốt, vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian cho dù đã nghĩ rằng anh cũng chẳng nghe chẳng nói được.
Thượng Đế của chúng ta đang ngự ở trên cao, hình như cũng đang che miệng mỉm cười cho trò đùa tinh nghịch và dễ thương, mà ngài đã đạo diễn suốt một năm qua đối với với đôi bạn trẻ của chúng ta…
Câu chuyện này xin dành cho những ai yêu mà chưa dám thổ lộ cùng người mình yêu… 

Theo Ephata

10/01/2015

Chuyệ̣n vui cuối tuần ​Có 3 người giồng hệt TT Obama...

Một người Việt giống hệt Tổng thống Obama

Một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến kỳ lạ, từ gương mặt, hình dáng, đến phong cách khi nói chuyện giữa hai người: Tổng thống Mỹ Barack Obama và ông Nguyễn Đức Vân.

“Phiên bản” tổng thống Obama

Đồi sim đẹp như mộng ẩn sâu trong rừng thuộc thôn 2, xã Lộc Châu, TP Bảo Lộc (Lâm Đồng) là nơi tu sĩ Nguyễn Đức Vân sống, người được thiên hạ lâu nay cho rằng giống Tổng thống Barack Obama như hai giọt nước.



Nguyễn Đức Vân và Obama.

Ông Nguyễn Đức Vân cũng không sao giải thích nổi vì sao ông giống vị Tổng thống đương nhiệm của nước Mỹ đến vậy. Ông có nước da ngăm đen, trán cao và nhiều nét nhăn lớn, hàm răng đều và trắng, sống mũi cao, thẳng, lông mi rậm dài, đôi mắt nâu và sâu, mái tóc xoăn, ngắn và đen…



Nguyễn Đức Vân sống ẩn dật giữa đồi sim.

Đặc biệt, khi cười rất khó để nhận ra đâu là nụ cười của Nguyễn Đức Vân và đâu là của Obama. Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Đức Vân cũng có những cử chỉ dùng tay minh họa cho lời nói trông rất giống Obama… Tất cả đã tạo nên một “phiên bản” Tổng thống Obama giữa đời thường ngẫu nhiên và kỳ thú.


Điều kỳ lạ là cả Obama và Nguyễn Đức Văn đều cầm tinh con trâu (Obama hơn Nguyễn Đức Vân đúng một giáp). Trước khi làm Tổng thống nước Mỹ, Obama từng xuất bản hai cuốn sách bán khá chạy thì đến nay Nguyễn Đức Vân cũng đã xuất bản tập thơ “Màu Yêu Thương” và 2 đĩa nhạc do chính ông thể hiện cùng các ca sĩ Khánh VânHồng HạnhXuân Phúc, NSƯT Tạ Minh Tâm… được nhiều người ưa thích.


Nổi tiếng vì giống Obama

Nguyễn Đức Vân cho biết, vào năm 2009 khi ông Obama đắc cử và nhậm chức Tổng thống thì cũng là lúc nhiều người nhận ra những nét đương đồng giữa ông và vị Tổng thống trẻ tuổi của nước Mỹ này.


Nghe tin Lâm Đồng có người giống Obama như đúc, nhiều người ở các tỉnh xa xôi khi lên Đà Lạt du lịch cũng đã không ngại vượt núi, băng rừng, bỏ thời gian ghé tới đồi sim với lý do thăm nhà tu sĩ viết thơ, soạn nhạc, sống ẩn dật giữa tạo vật nhưng mục đích cuối cùng là để tận mắt chứng kiến sự giống nhau đến kỳ lạ trên đời giữa con hai người này.

Sự giống nhau giữa Nguyễn Đức Vân và Obama khá kỳ lạ.

Lần đầu tiên Nguyễn Đức Vân phát hiện ra mình có những nét rất giống Tổng thống Obama là khi xuống Sài Gòn cùng nhóm bạn say thơ, yêu nhạc. Lúc đó đang ngồi ăn cơm chay trong quán bỗng người ngồi đối diện nhìn ông ồ lên với vẻ đầy ngạc nhiên, thích thú: “Sao thầy giống Obama vậy?”


Trước câu hỏi thú vị, Nguyễn Đức Vân khá bối rối chỉ biết cười trừ rồi lắc đầu trả lời: “Cũng không biết vì sao thầy giống nữa anh ạ!...”. Trong lần vô tình gặp gỡ này, vị khách tỏ ra rất ngưỡng mộ Nguyễn Đức Vân rồi giành trả luôn tiền cơm cho ông.

Nay, ở bên kia bán cầu, Obama đang làm Tổng thống của nước Mỹ, bên này - Việt Nam, Nguyễn Đức Vân say sưa ca hát, viết thơ, soạn nhạc, ngao du giữa rừng sim chín mọng của một thi sĩ, tu sĩ tài hoa.

Theo Bee
 Một người Idonesia kiếm bộn tiền nhờ giống hệt Obama
Nhờ ngoại hình giống hệt Tổng thống Mỹ Barack Obama, Ilham Anas đã đi vòng quanh thế giới và kiếm đủ tiền nuôi gia đình, nhưng điều này cũng đem lại cho anh không ít phiền toái.
Nếu người đàn ông quan trọng nhất thế giới cần một người đóng thế, ông ấy có thể nhờ tới Ilham Anas, tờ Mirror bình luận. Anh chàng 40 tuổi người Indonesia này giống Barack Obama tới nỗi, anh thường xuyên bị người hâm mộ chặn lại tại các sân bay vì tưởng nhầm anh là Tổng thống Mỹ.

Obama, bản sao, Indonesia
  
Công việc đóng giả làm Obama đã giúp anh có cơ hội chu du khắp thế giới, trong đó có Mỹ và Trung Quốc, cũng như đem lại nguồn thu nhập ổn định cho gia đình anh tại Jakarta, nơi mà Tổng thống Mỹ trải qua thời thơ ấu.
“Nếu tôi mặc một bộ comple, nhiều người tưởng tôi là Obama thật”, trang wowzeto.com trích lời Ilham. “Khi tôi tới Mỹ, một cụ bà đứng cùng thang máy đã vô cùng ngạc nhiên vì nghĩ rằng tôi là Barack Obama và ngất xỉu”.

Obama, bản sao, Indonesia
Tuy nhiên, việc giống hệt Obama đã đem lại cho nhiếp ảnh gia này không ít phiền toái.
Kể từ khi Obama ra tranh cử Tổng thống nhiệm kỳ đầu tiên, Ilham bắt đầu bị trêu chọc về ngoại hình của mình.
“Các đồng nghiệp của tôi đã quyết định đặt bức ảnh của tôi gần ảnh của Obama và mọi người bàn luận về việc chúng tôi giống nhau thế nào”, Ilham nói thêm.
“Khi ông ấy đắc cử, một tờ báo địa phương đã đăng tải bức ảnh so sánh hai chúng tôi và đột nhiên có nhiều lời đề nghị tôi xuất hiện trên TV cũng như trước đám đông”.
Obama, bản sao, Indonesia
  
Ilham thú nhận, anh chưa từng mơ tới điều đó và bình thường anh là một người hay xấu hổ. “Công việc này đã đem lại cho tôi tiền bạc, xe cộ và nhà cửa”, anh nói.
Iham sống trong một quốc gia có nhiều người theo đạo Hồi nhất thế giới nên đôi khi anh cũng cảm thấy lo ngại về vẻ ngoài của mình.
“Tôi rất cẩn thận với việc mình đang làm. Tôi từ chối bất cứ thứ gì, mà tôi nghĩ có thể gây tranh cãi hoặc làm ảnh hưởng xấu tới hình ảnh của Tổng thống Obama”.
Ilham nói rằng, anh chưa từng gặp thần tượng của mình nhưng khẳng định sẽ tận dụng các cơ hội để biến giấc mơ trở thành hiện thực.
“Tôi hy vọng một ngày nào đó có thể gặp ông ấy. Nếu làm được điều đó điều đầu tiên tôi làm là đề nghị được chụp ảnh chung”, Ilham chia sẻ.
Sầm Hoa
Một người New York kiếm bạc tỷ nhờ ngoại hình giống hệt... Obama
 ( Tin 247.com ) - Nhờ ngoại hình giống hệt Tổng thống Obama và khả năng bắt chước cực đỉnh, một cựu binh người Mỹ đã kiếm tiền tỷ từ nghề đóng thế thành ông chủ Nhà Trắng.
Louis Ortiz 43 tuổi sinh ra ở Manhattan, tuy nhiên ông lại lớn lên ở Bronx và làm việc cho một công ty sản xuất điện thoại với đồng lương ba cọc ba đồng khi mới chỉ 18 tuổi. Tuy nhiên, cuộc đời của ông hoàn toàn thay đổi khi có người nhận xét" Ông có biết ông giống ai không? Trông ông giống hệt tổng thống Barak Obama".
Louis có đôi tai vểnh bất thường so với mọi người. Ông đã từng rất buồn và luôn cố gắng kiếm tiền để phẫu thuật. Tuy nhiên, giờ đây ông cảm thấy rất vui và may mắn khi mình đã không làm như thế.
Ortiz "hóa trang" thành Obama bằng cách sử dụng một chút kem lót, lớp kem che khuyết điểm, phấn nền, son môi và tạo nốt ruồi trên gương mặt bằng bút kẻ mắt sao cho giống nguyên mẫu.  
Nhờ ngoại hình giống hệt Tổng thống Obama, Louis Ortiz, 43 tuổi, có cơ hội chu du nhiều nơi trên thế giới trong vai ông chủ Nhà Trắng. Ông thậm chí kiếm được một khoản tiền khổng lồ 60.000 $( hơn 12 tỷ đồng/năm)  
Khoác lên người bộ vest đen, đeo cà vạt đỏ, người đàn ông gốc Puerto Rico có thể bắt chước cử chỉ, nụ cười và giọng nói của Tổng thống Mỹ. Ortiz chia sẻ “Tôi nhìn hình ảnh trong gương và tập nói chuyện như ngài Obama, giống như ông ấy đang trò chuyện với tôi. Cảm giác đó thật kỳ lạ”
   
Cho dù Obama "giả" xuất hiện ở bất cứ nơi nào trên đường phố, ông cũng trở thành tâm điểm chú ý và bàn tán của dư luận. Nhiều người chạy theo xin chữ kí và chụp ảnh lưu niệm cùng Obama "giả"
“Thật ngạc nhiên, mọi đặc điểm của anh ấy, từ cách di chuyển, kiểu tóc, tới đôi tai hay nụ cười, đều rất giống Tổng thống Mỹ”, hướng dẫn viên du lịch Herby Aristide, 33 tuổi, nhận xét. 
Nghệ sĩ hài tài năng Mike Cote đóng vai cựu thống đốc bang Massachusetts, Mitt Romney, xuất hiện cùng "Tổng thống Obama" trên quảng trường Thời đại năm 2012. Theo Ortiz, mức độ tín nhiệm của cử tri đối với ông chủ Nhà Trắng cao, nghề "diễn viên đóng thế" của anh cũng "xuôi chèo mát mái" hơn.
Cũng chia sẻ trên Nydailynews, Ortiz cho biết cho dù Obama có nghỉ hết nhiệm kì vào 2017 thì nghề đóng thế "ông chủ Nhà Trắng" của ông vẫn là nghề "kiếm cơm" dễ dàng nhất và thú vị nhất.
ST