Có người luôn muốn sống những ngày tháng tĩnh lặng bình yên, nhưng thế giới thật sự lại xô bồ tựa như sông lớn cuồn cuộn chảy. Trong sóng gió cuộc đời, tự mình trầm lặng mới là cảnh giới cao nhất của nhân sinh.
Người khác nhìn bạn như thế nào, hay bạn tự thân tìm hiểu cuộc sống ra sao, đều không quan trọng nữa.
Điều trọng là bạn nhất định phải dùng cách thức chân thật trải qua thời gian giống như nước mưa luồn qua khe hở giữa các ngón tay không cách nào dừng lại được. Cho nên, trong cuộc đời ta hãy học cách trầm tĩnh.
Lắng đọng tình bạn
Thời gian sẽ bào mòn góc cạnh của con người, cũng dần hiển lộ được những người bạn chân chính. Một người bạn chân thành còn quý hơn cả gia tài bạc triệu.
Không có bất cứ con đường nào dẫn đến chân thành, bởi chân thành bản thân nó chính là con đường rồi.
Bạn bè, có thật thì cũng có giả. Khi không có chuyện gì, người bạn giả tạo sẽ thường xuyên qua lại với bạn; còn người bạn chân thật tuyệt đối không rời xa những lúc bạn gặp khó khăn.
Tình bạn thật sự không nằm ở những lời ngon tiếng ngọt, mà là vào thời khắc then chốt sẽ không chút ngần ngại giúp bạn một tay.
Những người bạn dù có vây quanh bạn cả ngày và cho bạn những niềm vui nho nhỏ, nhưng không nhất định là người bạn thực sự.'
Gieo hạt giống thiện lương
Thiện lương không phải cố ý mà làm được, đó là việc mà mình cảm thấy vui vẻ thoải mái theo cách tự nhiên nhất, có khi, thiện lương chính là vì trong tâm cảm thấy an hòa.
Người xưa nói: “Người có yêu thương thì yêu thương quay về mình, người làm phúc thì phúc đến”. Gieo hạt giống thiện lương, sẽ tạo phúc cho mọi người, cũng là tự mình tích phúc tích đức vậy.
Dùng mắt nhìn thế giới, khó tránh bị che mắt, nhưng dùng tâm nhìn thế giới thì vạn vật thu hết trong tầm tay. Dùng một cái tâm thiện lương tiếp xúc với thế giới, thì sức sống bừng bừng, ánh sáng chiếu rọi mãn nhãn.
Cuộc sống ngũ vị hỗn tạp, nhân sinh hỗn loạn, một trái tim mang thiện tâm, nhất định sắp đặt mọi thứ một cách thỏa đáng, có thể khiến cuộc sống sinh hoạt trở thành khuôn mẫu mà mình yêu thích trong lòng.
Dùng mắt nhìn thế giới, khó tránh bị che mắt, nhưng dùng tâm nhìn thế giới thì vạn vật thu hết trong tầm tay.
Bồi dưỡng sở thích
Trương Đại, nhà văn cuối thời Minh có nói: “Nhân vô tích, bất khả dữ giao, dĩ kỳ vô thâm tình dã”, tạm hiểu là: Với người không có đam mê sở thích thì đừng nên kết giao, bởi loại người này quá rập khuôn máy móc, không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, kết giao với họ rất khó tìm được đề tài chung, cũng không có lời nói chung.
Có hứng thú sở thích, mới có thể hiển lộ ra tình cảm thật của một người. Người có hứng thú sở thích càng dễ có được niềm vui.
Khi ai đó chìm đắm trong yêu thích của mình, toàn thân sẽ tạm thời thoát ra những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, toàn thân tản ra một trường năng lượng làm dễ chịu những người xung quanh.
Những hứng thú và sở thích có ích có thể nuôi dưỡng sinh mệnh, khiến tinh thần càng trở nên phong phú.
Được mất thảy đều tùy duyên
Phật gia giảng: “Được mất tùy duyên, lòng không dao động”.
Thế sự vô thường, được mất chỉ là chuyện ngoài thân, đối với tâm hồn của tự thân mà nói, thực ra không có chút tổn hại nào, tất cả chỉ là bởi chúng ta quá quan tâm, mới tạo thành thống khổ và phiền não.
Nâng lên được, buông xuống được, hết thảy chuyện được mất đều rất bình thường. Đứng trên cao thì nhìn được xa, chuyện thị phi ân oán không cần lo lắng, suy nghĩ thoáng thì nhìn được thấu, cuộc sống khó khăn rồi cũng sẽ tự nhiên được khơi thông.
Cuộc sống là nên quên đi tuổi tác, quên đi danh lợi, cũng quên đi những phiền muộn u sầu. Buông xuống không phải là mất đi, mà là vì buông xuống nên mới có được.
Cuộc sống là nên quên đi tuổi tác, quên đi danh lợi, cũng quên đi những phiền muộn u sầu
Học biết chấp nhận
Có người luôn muốn sống những ngày tháng tĩnh lặng bình yên, nhưng thế giới thật sự lại xô bồ tựa như sông lớn cuồn cuộn chảy.
Bạn phải không ngừng tiến bước thì mới đạt đến được mục tiêu; bạn phải học biết chấp nhận ủy khuất, mới có thể đứng vững trước phong ba của cuộc đời.
Một người trưởng thành, không chỉ là chịu được khổ, mà còn chịu được ủy khuất. Thử hỏi có ai trong quá trình trưởng thành mà chưa từng nếm trải qua mùi vị cay đắng ngọt bùi?
Đừng quá dễ dàng để lộ sự yếu đuối trong tâm, học biết chấp nhận hết thảy những gì bản thân cần phải gánh vác.
Đừng quá tùy tiện nói rõ những nhếch nhác trong cuộc sống của bản thân, mà hãy học biết đối diện với hiện thực rối rắm phức tạp này.
Đừng quá dễ dãi nhận thua trước số phận, nếu nó bảo bạn khóc, bạn hãy để bản thân mỉm cười trong sự kiên trì bền bỉ.
Chỉ cần chúng ta có thể gánh vác, thì không trốn tránh, học biết quý tiếc, ý chí kiên cường, đời người sẽ tràn đầy sức sống.
Thường ôm giữ lòng cảm ân
Người xưa có nói rằng: “Ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền”.
Dù không thể báo đáp một vạn, cũng có thể báo đáp một phần. Nếu không thể báo đáp một phần, cũng nên thường ôm giữ lòng cảm ân. Người mà trong lòng ôm giữ lòng cảm ân, nội tâm mềm mại, đường đời quang minh.
Cảm ân không chỉ là cho đi, cũng là niềm vui trong cảm xúc của tự mình. Cảm ân mỗi một mùa xuân hạ thu đông đã qua, cảm ân mỗi một lần vui buồn lên xuống đã hết, nguyên mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất rồi.
Cảm ân những người bạn chí thân, cảm ân chúng sinh vạn vật, cảm ân mỗi thời khắc của hiện tại.
Nhà hiền triết Friedrich Nietzsche có nói: “Lòng cảm ân khiến cho tâm hồn trở nên mạnh mẽ”.
Cảm ân mọi chuyện đã qua, cảm ân nỗi buồn, cảm ân niềm vui. Mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất rồi.
Chuyên cần đọc sách
Người xưa nói: “Một ngày không đọc sách, bụi bặm sẽ sinh ra; hai ngày không đọc sách, lời nói không còn thú vị; ba ngày không đọc sách, mặt mũi thấy tối đen”.
Nhà văn Dương Thao nói: “Đọc sách không phải là vì để lấy văn bằng hoặc làm giàu, mà là để trở thành một người có độ chín chắn, giàu cảm xúc, biết suy nghĩ”.
Mỗi một tư tưởng có được từ trong sách đều là không ngừng học hỏi, kiên trì thực hành ứng dụng vững chắc.
Người đọc sách thật sự, trước nay đều không thiếu tự do trong tâm hồn, tâm hồn của họ không cần phòng vệ, và không bao giờ bị đánh gục.
Tự tin vào chính mình.
Trong bất kỳ tình huống nào, đừng đánh mất sự tự tin. Cuộc sống chỉ bế tắc thực sự ở nơi sự tự tin không còn nữa.
Năm 1972, Steve Blass được đánh giá là một trong những cầu thủ chơi giỏi nhất tại giải đấu bóng chày quốc gia của Mỹ. Một năm sau, anh từ giã sự nghiệp. Anh bị chấn thương? Hoàn toàn không. Điều gì đã khiến anh đi đến quyết định như thế? Chỉ có một : Steve Blass đã đánh mất sự tự tin của mình. Khi ở đỉnh cao sự nghiệp, Blass lo sợ sẽ có một ngày mọi chuyện trở nên xấu hơn, đó là khi anh không còn là cầu thủ trụ cột nữa. Quả nhiên điều đó đến thật, anh không còn được coi là cầu thủ chính trong giải thi đấu. Blass buồn bã nói:” Khi sự tự tin ra đi, có thể nó sẽ ra đi mãi mãi”.
Để có khả năng làm bất cứ điều gì, bạn phải luôn vững tin rằng mình có thể làm được điều đó. Việc tin vào chính mình cũng quan trọng như chuyện bạn làm được việc vậy. Người ta vẫn thường nói rằng:” Dù tin mình có khả năng hay không có khả năng, trong cả hai trường hợp, bạn đều đúng”.
Theo Văn Chương Ba