Làng cổ Đường Lâm
Ngày
xưa, trong một ngôi làng nhỏ nằm bên dòng sông xanh mát, có một người ăn mày
rách rưới, gầy guộc và kiệt sức, nằm bất động giữa con đường nóng bỏng. Đôi môi
khô nứt của anh ta như van xin chút nước, nhưng không một ai để ý đến.
Bỗng
nhiên, một dòng nước mát lạnh rưới nhẹ lên đôi môi khát khô ấy. Người ăn mày từ
từ mở mắt, và trước mặt anh là một bà lão với nụ cười hiền hậu, tay cầm bát nước.
"Uống đi, con," bà lão dịu dàng nói.
Người
ăn mày cảm động đến rơi nước mắt. Từ ngày hôm đó, anh ở lại giúp bà lão, phụ
bán nước sâm bên cổng làng. Bà không chỉ cho anh ăn uống đầy đủ mà còn trả thêm
tiền công. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy hạnh phúc vì không còn phải sống
cảnh bữa đói, bữa no.
Thấy
anh chăm chỉ và có chí, bà lão nảy ý định truyền nghề. Bà dẫn anh vào gian bếp
nhỏ và ân cần dạy: "Hai mươi loại cây này, mỗi loại có một công dụng
riêng. Khi kết hợp hài hòa, sẽ tạo nên vị nước sâm thanh mát, bổ dưỡng. Đây là
bí quyết gia truyền, không phải ai cũng biết."
Nghe
những lời đó, anh ta mừng thầm trong bụng. Với số tiền tích góp được, anh quyết
định tự mở một quán nước sâm ngay phía trên bà lão, cạnh cổng làng. Để thu hút
khách, anh bán nước sâm với giá rẻ hơn bà một nửa, đinh ninh rằng sẽ chiếm hết
khách của bà.
Đúng như dự đoán, quán nước của bà lão dần trở nên vắng vẻ, còn quán của anh thì đông nghịt. Bà lão, dù buồn, vẫn không một lời trách móc. Bà tiếp tục đều đặn nấu nước sâm, kiên nhẫn chờ ngày khách quay lại.
Thế
rồi, một ngày, khách hàng bắt đầu quay lưng với anh. Nhiều người than phiền:
"Nước sâm của cậu tuy rẻ, nhưng không ngon như của bà lão." Lần lượt,
họ trở về quán nước sâm của bà, để lại quán của anh ế ẩm, trống trơn.
Không
thể hiểu nổi, anh tìm đến bà lão, thất vọng và tức tối hỏi: "Tại sao nước
sâm của con không ngon như của bà? Con đã học hết cách bà dạy mà!"
Bà
lão nhìn anh với ánh mắt trầm lặng, nói: "Con chỉ học được cách nấu, nhưng
chưa học được cái tâm của người nấu."
Nghe
vậy, anh cúi đầu, hổ thẹn. Anh chợt hiểu ra sự vô ơn của mình. Thì ra, bà lão
đã cố ý giữ lại một vị cây trong công thức gia truyền. Bà muốn thử lòng anh, đợi
đến khi thấy anh thực sự có tâm đức, bà mới truyền dạy toàn bộ bí quyết. Nhưng
anh đã làm bà thất vọng khi sớm lấy oán báo ơn.
Không
chỉ mất đi một người thầy đáng kính, anh còn đánh mất cơ hội quý giá để thay đổi
cuộc đời.
Trong
cuộc sống, tài năng hay kỹ năng không phải là tất cả. Cái tâm, lòng biết ơn và
sự trung thực mới là những yếu tố quyết định sự thành công bền vững. Người vô
ơn không chỉ làm tổn thương ân nhân, mà còn tự đánh mất chính mình. Đôi khi, điều
quý giá nhất không phải là những gì chúng ta nhận được, mà là cách chúng ta giữ
gìn và trân trọng những cơ hội ấy.
Anmai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.