Khi
nói tới từ ‘Nợ’, có lẽ, ta vẫn nghĩ tới những món nợ: nợ ngân hàng bao nhiêu tiền,
nợ gia đình này gia đình kia bao nhiêu ký thóc - ký gạo, nợ mấy ngày công mấy
tháng lương, nợ người này người kia mấy cây vàng… Và có nợ thì phải lo để trả;
trả không xong thì đâm lo lắng, buồn phiền, có khi mất ăn mất ngủ, thậm chí còn
chạy để “trốn nợ”. Như vậy, nợ ở đây như
là một “gánh nặng” đè trên vai con người.
Đã
gánh thì nặng là điều chắc chắn rồi! Và
khi trả được nợ ta như trút được một gánh nặng trên vai! Nhưng cái nợ cứ muốn kết
bạn với ta; khổ nỗi ta thì chẳng muốn chút nào!
“Chả nhẽ” suốt cuộc đời này ta phải mang trên vai một “người bạn” mà ta
chẳng hề quý, chẳng hề thích sao? Giả
như ta có “quẳng gánh nặng đi để vui sống” thì ta có thực sự vui, thực sự hết
gánh nặng không? Và lúc ấy ta là
ai? Ta không phải là một người trốn nợ
sao? Nếu vậy từ “trách nhiệm” trong cuộc
đời còn ý nghĩa gì?
Nếu
nợ là một gánh nặng, ngày sống của ta sẽ rất nặng nề, với hàng khối công việc,
với những mệt mỏi về thể xác, với những người tôi chẳng hề muốn gặp nhưng vẫn cứ
phải đối diện hàng ngày, với những “món quà” dù không muốn cũng phải nhận…
Thế
nhưng, dù nợ có là gánh nặng nó cũng giúp ta biết sống trách nhiệm với cuộc đời:
trách nhiệm với những điều ta đã làm, tức vay thì phải trả! Ấy vậy, nếu chỉ dừng lại ở mức độ trách nhiệm
với cuộc đời tức phải lo mà trả nợ thôi thì cuộc đời vẫn luôn là một gánh buồn
phiền đung đưa trĩu nặng trên vai.
Cuộc
đời sẽ bớt nặng, tươi vui và rực nắng hơn khi ta sống tâm tình ‘Nợ là một quà tặng’: Nợ một ánh mắt, một nụ cười; nợ một cái bắt
tay, một lòng cảm thông,… nợ bạn bè, cha mẹ, người thân trong những lúc nâng đỡ
sẻ chia vui buồn… nợ cái hơi ấm tuổi còn trong nôi… Có khi là nợ một lời nói nhẹ nhàng, dễ thương
và ngọt ngào của một ai đó… Quả thực, cuộc
sống luôn cho ta những món nợ như là những quà tặng. Nếu ngày nào ta cũng sống với tâm tình “nợ”
như là một món quà, là một sự trao tặng ta nhận được từ người yêu thương, chắc
hẳn cuộc đời của ta thật đẹp, thật đáng quý và thật nhẹ nhàng!
Ấy
vậy mà đi qua một con đường hoa đẹp, chiêm ngắm cảnh bình minh hay hoàng hôn,
ngửi mùi hương nhè nhẹ của những cánh hoa vừa mới nở buổi sớm, tản mạn với nhau
những câu chuyện đầu năm… có khi nào ta nghĩ mình đang nợ một ai đó ngoài tiền
bạc không nhỉ? Hay có khi nào ta nghĩ
mình “nợ cuộc đời từng tia nắng mai” như nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy đã đặt tâm
tình “nợ” của ông trên giai điệu bài hát “Vẫn nợ cuộc đời” không?
Vì
cuộc đời “có những khi ước mơ chưa đầy mà đã vội vơi đi rồi”, nên nợ không chỉ
cho ta thấy trách nhiệm nhưng còn là biết ơn cuộc đời! “Cảm ơn đời mỗi sáng mai
thức dậy, ta có thêm một ngày nữa để yêu thương”; và “nếu còn một ngày để sống”
tôi sẽ chọn một ngày sống với tâm tình biết ơn đời, “đời cho ta” biết bao điều
cao đẹp! Biết đâu chính khi ta biết ơn đời,
ta sẽ có được một thái độ ngạc nhiên. Ngạc
nhiên để khám phá quà tặng cuộc đời. Ngạc
nhiên thấy “nợ” cho ta “liên hệ” gắn bó với cuộc đời, gần gũi với tha nhân!
Nắng
Sớm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.