THẾ NÀO
LÀ HIẾU?
Vô ơn là một
lối sống xấu xa của con người khi họ chỉ biết đến bản thân, bỏ quên tất cả những
ai đã giúp đỡ mình,nhất là những người đã sinh thành và nuôi dưỡng mình. Sự
vô ơn là điều đáng khinh nhất, nhưng kiểu vô ơn phổ biến và thông thường nhất
là sự vô ơn của con cái đối với cha mẹ.
“Ai mà phụ
nghĩa quên công
Thì đeo
trăm cánh hoa hồng chẳng thơm!”
Từ Điển
Tiếng Việt, do nhà xuất bản Hồng Phúc định nghĩa: Hiếu là hết lòng phụng dưỡng
cha mẹ. Noi theo chí khí của cha ông. Tang cha mẹ. Hiếu dưỡng hay báo hiếu là
việc chăm sóc, nuôi dưỡng cha mẹ chu đáo.
Hiếu theo định
nghĩa của từ điển này còn là một đạo sống, gọi là hiếu đạo hay đạo phụng thờ
cha mẹ: “Hiếu đạo là Bổn phận (đạo) phụng thờ cha mẹ.”
Theo Lm.
Anthony Trần Văn Kiệm trong Từ Điển Văn Học Việt Nam. Phần thứ nhì - cuốn 1, In
lần thứ nhất 2007, hiếu được chia làm hai loại, hiếu thảo đối với cha mẹ, và hiếu
đễ đối với anh em.
Đối với Kitô
Giáo, thảo kính cha mẹ là một trong 10 giới luật tương đương với những giới luật
khác như luật thờ phượng Thiên Chúa, luật cấm tà dâm, luật cấm ăn cắp, luật cấm
giết người…“Hãy trọng kính cha mẹ ngươi như Yavê Thiên Chúa của ngươi đã
truyền cho ngươi, ngõ hầu ngày đời ngươi kéo dài, và phúc đến cho ngươi trên thửa
đất Yavê Thiên Chúa của ngươi sắp ban cho ngươi.” (Xuất Hành 5:16).
Phật Giáo
cũng coi việc hiếu thảo như một nhân đức đòi buộc con cái phải thực hành: “Cùng
tột điều thiện không gì hơn hiếu. Cùng tột điều ác không gì hơn bất hiếu.”
(Kinh Nhẫn Nhục)
Trong chương
đầu Khai tông minh nghĩa của Hiếu Kinh, thuật lại
lời Khổng Tử nói với Tăng Tử:“Này đây, HIẾU là căn bản của ĐỨC, do giáo dục
mà sinh ra. Hãy ngồi trở xuống, ta nói cho ngươi biết. Thân thể, hình hài, tóc
tai, da thịt là do cha mẹ sinh ra không được gây hư hại là nết đầu của chữ Hiếu.
Sau lo lập thân, hành đạo để lại tiếng thơm cho đời sau là nết cùng của chữ Hiếu.
Này đây, chữ Hiếu lấy việc phụng dưỡng cha mẹ làm đầu, kế đến thờ vua, sau rốt
là lập thân.” (Hiếu thảo - Wikipedia
tiếng Việt)
Như vậy, hiếu
thảo không chỉ được coi như một nhân đức xã hội, đúng hơn, nó còn là “đạo”, một
lối sống mang ý nghĩa tâm linh đòi phải thực hành một cách nghiêm chỉnh trong đời
sống của con cái.
THỰC HÀNH
ĐẠO HIẾU
Đi vào thực
hành có tính cách tích cực, Thánh Kinh khuyên dạy con cái: “Hỡi kẻ làm
con, hãy gánh lấy tuổi già cha ngươi, chớ làm phiền lòng người khi người còn sống.
Nếu tinh thần người sa sút, thì hãy rộng lượng, ngươi là kẻ trai tráng, chớ
đành khinh dể người”. (Huấn ca 3: 12)
Trên đây là
những điểm rất thực tế xét về mặt tâm lý và tâm linh. Bởi lẽ khi cha mẹ còn khỏe
mạnh, còn có khả năng ít khi cần đến con cái về vật chất. chỉ khi về già cha mẹ
mới cần đến con: “Trẻ cậy cha, già cậy con”. Nhưng một điều xem như trái ngược,
đó là, khi cha mẹ về già rồi thì lại không mấy con cái để ý chăm lo, mà còn bỳ
tị, tranh cãi, trốn tránh. Trường hợp những bệnh nhân già yếu trong các bệnh viện,
những người già neo đơn tại các viện dưỡng lão là những bằng chứng cho thấy lời
Thiên Chúa trong Huấn Ca mang ý nghĩa tâm linh, một đạo sống.
Vì cha mẹ là
đại diện của Thiên Chúa, những người mà Ngài cho quyền chia sẻ công trình sáng
tạo của Ngài, nên những hành vi xúc phạm đến cha mẹ được coi như trực tiếp xúc
phạm đến Ngài, và là những trọng tội đối với Ngài. Thánh Kinh ghi: “Vì
chưng Thiên Chúa, thì đã phán: “Ngươi hãy thảo kính cha mẹ” và: “Kẻ
nào chúc dữ cha mẹ, thì phải chết tử hình.” (Mat 15:4). Hoặc “Và
kẻ nào đánh đập cha mẹ mình tất phải chết… Kẻ nào nguyền rủa cha mẹ mình tất phải
chết.” (Xuất Hành 21:15,17). (KINH THÁNH. Bản dịch Lm. Nguyễn Thế
Thuấn)
Cùng một ý
nghĩa “gánh vác tuổi già cha mẹ, tránh làm phiền lòng các ngài khi các ngài còn
sống, không khinh bỉ các ngài khi tinh thần các ngài sa sút” của tinh thần Kitô
Giáo, những điều Đức Phật dạy về hiếu thảo cũng mang một ý nghĩa tương tự:
-Thay cha mẹ
gánh vác công việc nặng nhọc trong nhà.
- Giữ gìn
truyền thống gia phong, văn hoá truyền thống.
- Bảo vệ tài
sản của cha mẹ.
Mạnh Tử cũng
đã nêu lên 3 trường hợp mà ông cho rằng phạm một trong ba điều đó sẽ phạm vào tội
bất hiếu gọi là “Bất hiếu hữu tam”, gồm: “không con trai nỗi dõi tông đường;
không can ngăn cha mẹ khi cần; không làm quan lấy lộc phụng dưỡng cha mẹ.”
Ngoài ra trong Minh tâm bửu giám, thiên Hiếu hạnh cũng
chép lời ông có thêm năm tội bất hiếu nữa, đó là:
-Tay chân lười
biếng, không đoái hoài đến việc nuôi dưỡng cha mẹ,
-Thích cờ bạc
rượu chè, không đoái hoài đến việc nuôi dưỡng cha mẹ,
-Ham tiền
tài của cải vợ con, không đoái hoài đến việc nuôi dưỡng cha mẹ,
-Theo ham muốn
của tai mắt làm cho cha mẹ mang nhục,
-Thích hung
hăng tranh hơn thua làm liên lụy đến cha mẹ.
Nhìn chung, những gì Đức Phật, Khổng Tử hay Mạnh
Tử dạy về đạo hiếu là những ứng dụng thực hành tốt giúp cho những bậc cha mẹ
không bị bỏ quên, không phải tủi hổ vì những người con bất xứng, bất hiếu.
Nhưng cũng có những điều mà quan niệm và nếp thời đại không còn phù hợp. Thí dụ,
Khổng Tử coi việc “thờ vua” là hiếu, hoặc theo Mạnh Tử, một người sẽ mang tội bất
hiếu nếu không có con trai nối dõi tông đường. Khoa học đã chứng minh việc sinh
con trai hay con gái không hoàn toàn tùy thuộc vào ý muốn của một người. Tư tưởng
này ngày nay còn có thể bị cho là kỳ thị nam nữ, trọng nam khinh nữ. Cũng vậy,
nếu cho rằng không làm quan để có bổng lộc phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu,
thì chẳng khác gì khuyến khích các nhà chức trách tham nhũng và hối lộ. Nếu như
vậy, những kẻ biển thủ công quĩ, tham nhũng, bán biển, bán đất hiện nay chắc chắn
họ là những người con chí hiếu, vì ai trong họ cũng giầu có, cũng tiền rừng, bạc
biển… Và còn những người dân lương thiện ngày ngày chân lấm tay bùn, chạy
ăn nuôi cha mẹ bữa no, bữa đói thì sao? Ta gọi họ là
gì?!!! Trần Mỹ Duyệt (Còn tiếp)
Bài sưu tầm hay, ý nghĩa!
Trả lờiXóahttps://lh3.googleusercontent.com/-c8_rBywctUM/Vtecvs41_LI/AAAAAAAAGss/72UEID1kq0o/s720-Ic42/chu%252520hieu.jpg
http://images.ongbachau.vn/Images/Uploaded/Share/2016/11/28/Cau-chuyen-tham-sau-ai-cung-nen-doc-%E2%80%93-Muon-con-minh-hieu-thao-song-lam-nguoi-tot-hay-doc-bai-sau!-1.jpg
Xóa