NS Đoàn Chuẩn
(Nghệ sĩ ưu tú Lê Hằng vừa qua đời lúc 19:50 ngày 18/3 tại Bệnh
viện 108 – Hà Nội, hưởng thọ 86 tuổi. Status trích đoạn trong tập sách ‘Những
bóng hồng trong âm nhạc’ – NXB Hội Nhà Văn – phát hành tháng 3/2020 của Trương
Văn Khoa để bạn đọc biết thêm một dĩ vãng giữa Đoàn Chuẩn & Lê Hằng, ngày ấy
gọi ca sĩ Thanh Hằng. Một nén hương chia buồn cùng gia đình của người nghệ sĩ
tài sắc vẹn toàn, cầu nguyện cho linh hồn bà yên nghĩ cõi vĩnh hằng. Trân trọng
!)…
Rời Thanh Hóa, Đoàn Chuẩn ra Bắc và không có dịp quay lại để thăm quán Thanh Hương một lần nữa. Những tin tức về cô nàng café ngày ấy cũng lặng lẽ quên lãng theo thời gian. “Tình nghệ sĩ” với cô Mai Hương phải đến nửa thế kỷ sau, mới được ông tiết lộ.
Một
bài hát khác gây tranh cãi nhiều về ca từ của Đoàn Chuẩn là “Gửi người em gái
miền Nam” rất da diết. Có lẽ đây là ca khúc duy nhất viết về mùa xuân của ông.
Một thời gian dài, tên của bài hát được gọi là “Gửi người em gái” và người ta
cũng không biết rõ lý do vì đâu như thế ?
Sau
này, qua tư liệu của gia đình, ca khúc mới được trả lại nguyên bản cùng với bút
tích của Đoàn Chuẩn lấy từ bản chép tay của ông vào mùa xuân 1956. Em gái trong
bài hát này là Thanh Hằng, một người đẹp gốc Hà Nội, con gái đầu của viên chức
ngành hỏa xa, một tự vệ chiến đấu nội thành. Khi rút quân ra Chợ Đại, người cha
mang theo nàng, khi ấy mới 12 tuổi.
Vài
năm sau, Thanh Hằng về lại Hà Nội với mẹ để chăm sóc 5 người em của mình. Nàng
tần tảo, làm thuê, đánh máy chữ, đan áo len để có tiền nuôi mẹ và các em. Nàng
đẹp và hát rất hay. Tình cờ, một nhạc công ở Đài Pháp – Á đã phát hiện ra tài
năng và nàng đã đăng quan “vương miện thủ khoa” trong cuộc thi do đài Pháp – Á
tổ chức vào năm 1953.
Chính
lúc ấy, Thanh Hằng mới có cơ hội biết đến Đoàn Chuẩn, tác giả của những ca khúc
về mùa thu ở Hà Nội. Tình yêu đã chớm nở giữa hai người mặc cho xung quanh nàng
biết bao tài tử của đất Hà Thành.
Một
giai thoại được nhiều người biết đến là Đoàn Chuẩn đã thuê người mua một bông hồng
đỏ vào mỗi sáng để tặng cho nàng. Đều đặn suốt 3 năm như vậy, cho đến ngày thứ
1.000, “chủ nhân” của những bông hoa kia mới xuất hiện cùng bông hồng cuối
cùng.
Cho
dù kiểu tỏ tình ‘có một không hai” này có thể không có thật nhưng mối tình sâu
đậm và ngang trái này đã để lai những tình khúc nổi tiếng sau này “Lá đổ muôn
chiêu”, “Vàng phai mấy lá” (còn gọi là “Vĩnh biệt” hay “Bài ca bị xé”) và “Tà
áo xanh” ( còn gọi là Dỡ dang) nổi tiếng sau này.
Sau
này, khi Thanh Hằng vô Sài Gòn, Đoàn Chuẩn vẫn thiết tha liên lạc. Sáng nào
cũng có người của cửa hàng bán hoa đến gõ cửa nhà nàng với một bó hoa lan trắng
muốt bọc trong giấy kiếng do một người vô danh đặt tặng. Ròng rã suốt 3 tháng
như thế. Khi sự tò mò của nàng đã tột độ thì một bức thư với lời lẽ ân cần, nét
chữ bay bướm, viết trên giấy pơ-luya xanh được gởi kèm theo bó hoa và ca khúc
viết tay “Cánh hoa duyên kiếp” ký tên “Đoàn Chuẩn”.
Biết
chuyện, vợ của Đoàn Chuẩn, khi đó đang sống ở Hải Phòng, khăn gói lên tận Hà Nội
đường tìm “tình địch”. Thế nhưng cuộc “đánh ghen” diễn ra nhẹ nhàng, kín đáo và
êm thấm. Sau này, ông Đoàn Đính (con trai của Đoàn Chuẩn) tiết lộ, thời bấy giờ,
công chúng mến mộ Đoàn Chuẩn đều biết về người ca sĩ xinh đẹp kia, họ chờ đợi một
cuộc đánh ghen nổi đình nổi đám. Nhưng bà đã không làm gì to tát, chỉ nhẹ nhàng
tìm gặp cô ấy hỏi:
– Chị hỏi thật em, em có yêu anh Đoàn Chuẩn không ?
Thanh
Hằng trả lời rằng:
–
Có !
Bà
nói tiếp:- Em trót yêu anh Đoàn Chuẩn nhà chị thì em cố yêu nốt ba đứa con của
anh ấy nhé! Cô yêu anh ấy một thì tôi yêu anh ấy mười. Nếu anh ấy có thể bỏ tôi
để đi theo cô thì sau này anh ấy cũng có thể bỏ cô để theo người khác. Nếu cô
chấp nhận như vậy, thì cô có thể nuôi ba đứa con của anh ấy không ?
Sau
cuộc nói chuyện ngắn gọn đó, Thanh Hằng tỉnh mộng, trả lại toàn bộ thư từ và tất
cả những ca khúc của Đoàn Chuẩn đã tặng cho nàng. Trong tháng ngày cô đơn, mất
mát, Đoàn Chuẩn viết ca khúc “Vàng phai mấy lá” để tặng nàng (ca khúc này mãi đến
gần 50 năm sau mới được công chúng phát hiện):
“…Ai xui ta gặp nhau,
để tình gây oan trái
để tình anh bẽ bàng,
và tình em lỡ làng,
và ngàn sau lá vàng khóc tình ta
Từ nay bèo trôi, cầu xiêu, con đò nát
Và mây đìu hiu cây rụng lá, thân mình về
đâu ?…”
(Vĩnh biệt)
Đau đớn, tủi hờn vì mối tình ngang trái,
nàng đã xé bỏ bản nhạc. Do vậy, Đoàn Chuẩn đổi tựa ca khúc này thành “Bài ca bị
xé”, rồi tiếp tục đổi thành “Vĩnh biệt” (nhưng nhiều người vẫn thích gọi là
“Vàng phai mấy lá”). Có thể nói rằng, giai điệu của “Vĩnh biệt” như réo gọi, thổn
thức, tiếc nuối cho cuộc tình đã tan tác:“…
Lá
thu bay về anh,
như
những cánh đời em.
Còn
đâu cành hoa sim tím,
dường
như dệt gấm vàng son…”
(Vĩnh
biệt)
Liên
quan đến mối tình “sét đánh” này, những người cùng thời kể rằng, Thanh Hằng đột
ngột “biến mất” sau vụ “đánh ghen” êm thấm đó. Có thể nàng đang trốn chạy cuộc
tình đầy giông tố này, cũng có thể người chú ruột của nàng, một đại đội trưởng
vệ quốc đoàn, đã bí mật đưa nàng ra vùng tự do, nơi người cha vừa bị mất đột ngột
?
Mùa
xuân 1954, chiến dịch Điện Biên Phủ kết thúc, nàng cùng đoàn quân giải phóng trở
về thủ đô. Đoàn Chuẩn và Thanh Hằng gặp nhau trong trong thời khắc lịch sử của
chiến tranh, hối hả, và bám víu nhau để tìm lại những dư âm của một tình yêu đã
mất.
Dường
như muốn chạy trốn mối tình nghiệt ngã và vô vọng này, năm 1954, đất nước chia
đôi, nàng di cư vào Nam và lập gia đình. Họ vĩnh viễn xa nhau từ ngày ấy. Ở lại
miền Bắc, Đoàn Chuẩn ngẩn ngơ như người mất hồn, ông viết ca khúc “Gửi người em
gái miền Nam”, một ca khúc về mùa xuân duy nhất trong sự nghiệp sáng tác của
ông. Bài hát tràn đầy cảm xúc với giai điệu mượt mà:
“Cành
hoa tim tím, bé xinh xinh báo xuân nồng
Rừng
đào phong kín, cánh mong manh hé hoa lòng
Hà
Nội mừng đón Tết,
hoa
chen người đi, liễu rũ mà chi
Đêm
tân xuân, Hồ Gươm như say mê…”
(Gửi
người em gái)
Giờ
đây, Thanh Hằng đã quá xa xăm. Trong mắt ông, nàng kiêu sa, lộng lẫy. Ông ngơ
ngác, lang thang giữa phố phường Hà Nội khi mùa xuân về trên khắp nẻo đường:
“…Tôi
có người em gái
Tuổi
chớm dâng hương
Mắt
nồng rộn ý yêu thương
Đôi
mắt em nói nhiều
Tha
thiết như dáng Kiều,
Ôi,
tình yêu…”
(Gửi
người em gái)
Ông
nhớ màu son, nhớ đôi môi và chiếc khăn san bay lả lơi trong chiều nào: “
…Em
tôi đi màu son trên đôi môi.
Khăn san bay lả lơi trên vai ai.
Trời thắm gió trăng hiền.
Hà Nội thêm dáng những nàng tiên…”
(Gửi người em gái)
Trương Văn Khoa.
Một chuyện tình thật đẹp rất hâm mộ trong giới văn nghệ sĩ nhưng cái kết buồn quá...
Trả lờiXóaNgày CN tươi hồng thật vui nhé anh!
https://1.bp.blogspot.com/-A82Tfb1X6x4/UvA1wTByxAI/AAAAAAAAAPQ/1REB_cjcWTc/s1600/0080.gif
https://photo-baomoi.zadn.vn/w700_r1/2019_08_10_180_31785319/5201b871e031096f5020.jpg
XóaNhờ nhạc sĩ buồn tình nên mới có những sáng tác để đời.