Đêm nay Giao Thừa, mai qua năm con Cọp, chả phải năm tuổi của ai trong nhà mình để lo lắng. Lần đầu bố và các con ăn Tết không có mẹ. Mẹ chỉ còn một mình, buồn không? Đã làm quen với ai chưa?
(Hình: Tác giả cung cấp)
Nhớ
hồi nào, cả nhà quây quần làm bánh chưng, lăng xăng lái xái, vui hở? Cả những
năm, Tết tới là mẹ thở dài thườn thượt, lo biếu xén, sắm sửa, nuôi tù mà tiền
thì không có, cứ phải chạy vạy đầu nọ đầu kia, rồi mẹ lăn đùng ra ốm, ốm nặng mới
chết chứ.
Ừ,
mẹ từng tổng kết, cứ nhè Tết là mẹ bệnh đủ thứ. Một bữa Giao Thừa, mẹ uống nhầm
hai viên thuốc cảm thành hai viên thuốc ngủ loại mạnh, mẹ nằm liệt mấy ngày Tết,
tụi con còn bé chả biết phải làm sao, cứ ra vào buồn thiu buồn thỉu, bánh trái
chả có, không về ngoại về nội chúc Tết nên miễn tiền lì xì, cũng không biết đưa
mẹ đi nhà thương nhà ghét. Mà thời ấy, bệnh chịu chết, chỉ dân giàu mới đi nhà
thương, đâu đến phiên mình.
Một
vài cái Tết mẹ cáo ốm, chẳng về thăm họ hàng. Con cháu cả đống, không lì xì, kỳ
lắm. Nằm nhà nhưng mẹ khóa cửa im ỉm để hàng xóm tưởng mình đi vắng, khỏi tiếp
khách. Tết, khách đến chơi mà bánh mứt chả có để đãi đằng, vừa buồn vừa tủi.
Đến
khi thoát nghèo thì mẹ xa tụi con, xa đến nửa vòng trái đất, Tết chả ra Tết,
bánh trái ê hề nhưng có ai để ăn, để “ôn cố tri tân,” để kể lể những buồn
vui?
Hôm
nay con đi làm, kéo theo chiếc xe đẩy “tổ bố.” Khách hàng nhìn con, nhếch mày
thắc mắc.
“Tết
Việt Nam. Lát tôi đi chợ. Thông cảm.” Con cười cầu tài. Khách gật gù hiểu ý.
Con
gái bác Phan Lạc Phúc vô tình gọi điện, con bảo đang trên đường tới chợ
Cabramatta sắm Tết. Chị dọa:
–
Bà mà đi giờ này gửi xe cho bà chết!
–
Tôi đi xe lửa, biết thân mà, khỏi lo!
À,
dạo này con hay gặp mấy anh em con bác Phúc, tuy mới quen nhưng các anh chị kể
bố mẹ hay đến thăm hai bác tự nhiên con thấy thân với họ như hồi đời nào. Có bữa,
anh chị gom lại một nhà, rủ tụi con tới đánh đàn, hát hỏng rồi bốc phét làm con
nhớ không khí nhà mình dễ sợ. Cũng cái kiểu cà khịa, cường điệu hóa rặc Bắc kỳ…Vui
lắm mẹ.
Vừa
bước khỏi toa tàu, con đã thấy hai ba bà tay xách nách mang, đẩy xe trolley đầy
ắp hàng hóa. Vì giỏ bọc bằng vải dày, nên không rõ có gì bên trong nhưng vậy đủ
Tết rồi. Tại COVID-19 nên chợ búa vắng hơn mọi năm hay tại hôm nay Ba Mươi,
thiên hạ sắm Tết từ 29?
Hàng
hoa ở đầu chợ nên con vào trước dù sợ mình đi năm non bảy nước, chen lấn mua sắm,
dập hoa. Thôi kệ, ráng chút. Hàng hoa đông nghẹt, bày tràn qua bên kia đường
luôn, thêm quầy gói hoa và tính tiền bên ngoài cho kịp buôn bán.
Không
có hoa mai, Úc mà. Hoa giả thì xấu tệ, từng đóa xâu vào một cành be bé, thẳng
tuột từ trên xuống dưới. Ai làm thế? Chơi mai là chơi cành, gấp khúc, gồ ghề, đằng
này… Ngoài bốn năm đứa trẻ trẻ, chắc là sinh viên ôm một bó chừng chục cành về
chơi Xuân, còn ai cũng chăm bẳm mua cúc Vạn Thọ, cúc vàng, tí, đỏ, lys, lay ơn.
Con sẽ mua cúc vàng thay cho mai, cắm bàn thờ cũng đẹp há mẹ. $12/bó, như giá
ngày thường, lạ?
Xa
hơn một chút là quầy bánh chưng, trái cây. Chao ơi là đông. Mấy ông rao rổn rảng:
–
Vải đi chị. 60 đồng hai ký. Nhỏ trái 45.
Con
nhìn kỹ, thấy vải không tươi lắm nên chỉ mua bánh chưng và một trái dừa. Đáng lẽ
mua luôn “Cầu Dừa Đủ Xài” nhưng như thế mình không đi hết chợ, tiếc!
Xếp
hàng tính tiền, trời nóng như vãi mỡ, bà con thở vắn than dài: “Đông quá, chờ
muốn chết!” mặt nhăn như cái bị. Ông bán hàng đổ thêm trái cây lên quầy, vểnh
râu, tay chỉ ra phía trước “ Hôm qua còn xếp hàng ra tới ngoài cửa, quẹo qua quẹo
lại mấy vòng nữa kìa.” Bà mặt nhăn nghe vậy, giãn hai lông mày, thở đánh khì một
cái rồi tự động đứng nối đuôi người trước ngay ngắn.
–
Dưa leo, cà chua 4 đồng ký hả? Tiếng đàn ông la to.
–
Ừa. Bốn. Cô bán hàng nho nhỏ xinh xinh trả lời.
Cô
bé đứng ở quầy tiền bên cạnh uống vội ly nước mía đánh sột một phát, lấy tay quẹt
miệng rồi nói:
–
Để giá lên đi ngoại.
Con liếc một vòng, chả có ai già bên cạnh
con bé, nó nói ai vậy?
– Giá gì? Con bé nho nhỏ xinh xinh hỏi.
– Giá dưa leo, cà chua đó. Nhắc ngoại quài
mà ngoại cứ quên.
– Ngoại già cả, quên là phải. Nhỏ xinh đáp lại.
Tổ
cha tụi bay, làm tao phì cười.
Qua
hàng khác để mua “Cầu Đủ Xài,” trái nào cũng to vàng, chỉ mãng cầu bé tí, quằn
quèo. Thôi có để cúng là may rồi. Một chị áo bà ba xốc xếch, tóc nhuộm vàng đứng
trước cửa hàng í ới:
“Đào
đi cô bác ơi. “Seo…Seo…!” 7 đồng/ ký tươi ngon nè. Bán lẹ về sớm cúng ông bà đi
cô bác ơi.”
Mấy
bà cụ chất bánh tét bánh chưng trong xe đẩy cũng nhanh nhẩu không kém, mời chào
đon đả, nhìn là biết bánh các cụ tự làm, để tìm lại không khí Tết hay để kiếm
thêm chút tiền còm chả rõ.
Mẹ
mà nghe rao hàng, bảo đảm mẹ hết nhớ nhà. Việt Nam chính hiệu con cào cào, nhớ
gì nữa.
Bạn
con bảo tiệm đó có bán hành tím ngâm chua, con đẩy trolley tới thẳng những hàng
kệ chất hũ lớn hũ bé, thôi thì đủ cả củ kiệu, dưa góp, dưa mắm, gừng cắt mỏng
ngâm chua, ngó sen, cà pháo…tỷ tỷ thứ nhưng tiệt không có hành tím ngâm. Buồn
thế!
Một
con bé xách giỏ đứng cạnh con, miệng lẩm bẩm “Kiệu …kiệu…” mắt nhòm trên nhòm
dưới. Con chỉ ngay “Đây nè cháu.” Con nhỏ rối rít “Con cám ơn cô. À, còn dưa
món.” Đúng tủ con mới lướt qua “Ra đây, cô chỉ cho.” Chỉ luôn cho nó hũ tôm
chua, tự nhiên mình thành “bà trùm” cửa hàng bách hóa, tếu.
Con
mua thêm hai hộp xôi nữa rồi kiếm chỗ đổ xăng cho bao tử. Nghĩ mãi chả biết ăn
món gì cho đúng điệu Việt Nam. Chả lẽ ăn cơm tấm? Cơm suốt năm rồi, ngán thấy mồ.
Phở là tiện nhất.
Tiệm
đông nghịt. Mọi hôm còn có mẹ con bà chủ, hôm nay khách đông, lại vắng bóng hai
mẹ con, nhân viên chạy long tóc gáy. Người xin thêm miếng chanh, người kêu thêm
nước uống, ba nhân viên hai trẻ một già, nhoay nhoáy như gà mắc đẻ. Khách càm
ràm, rên rỉ suốt.
“Tui
đợi nãy giờ, làm gì lâu dữ?”
“Bún
mắm của tui đâu? Nãy tui trả tiền rồi mà.”
“Con
ơi, miếng thịt này còn sống, ăn không được.” Bà áo bông, váy đỏ lên tiếng.
Chị
đầm xanh điệu đàng, môi son má phấn dày cui, lông mi giả cong vút, rậm rịt, ngồi
cùng bàn với bà áo bông, giãy nảy, đẩy đĩa thức ăn ra phía trước “Nè, còn món
này mặn quá, khỏi ăn luôn. Buôn bán gì kỳ.”
Thằng
nhỏ chạy bàn mặt sượng trân. Tội nghiệp, có thể nó là du học sinh, dịch nên kẹt
lại hay biết lo thân, tự kiếm tiền thêm, bị người ta mắng mỏ chắc khổ lắm.
–
Cho cô một tô phở đuôi bò nhỏ.
Thằng
bé ghi vào giấy, lật đật xuống bếp rồi lăng quăng tiếp khách, tính tiền, lau
bàn, bưng nước… một hồi sau, nó đến cạnh con, nhỏ nhẹ:
–
Cô ơi, con hết đuôi bò rồi. Cô ăn thứ khác được không ạ?
Con
chau mày nhưng thấy thằng nhỏ ngoan, lễ phép, mặt mũi sáng sủa, tội tội, con đổi
ý ngay:
–
Cho cô tái bò viên nhe.
Chị
lông mi giả cong vút, rậm rịt ơi, Tết mà, khách đông, có mắng thì mắng đầu bếp,
thằng nhỏ chỉ biết bưng bê, “luộc” nó ích chi? Sắp Giao Thừa rồi, hỷ xả để năm
mới gặp hên nhiều hơn. Nó mà tức, trù ẻo thì mình đi đoong đấy, nhất là
COVID-19 cứ lăm le ngoài cửa, lạng quạng nó nhảy xổng vào nhà thì toi.
Thế
là con có vải, thanh long, cam nho, có cả bánh giò bé Su tự làm để bà xơi Tết
nhé. Ở đó có ai mời mẹ ăn Tết chung không? Tết ra làm sao? Mẹ nhớ giữ ấm không
lại nhức đầu xổ mũi, lấy ai cạo gió, lấy thuốc đâu uống? Mai, bố và mấy ông con
trai mới làm cỗ cho mẹ ăn. Cứ ăn đẫy vào, đừng nhường tụi con nữa.
Con
kể mẹ nghe Tết của con rồi đó. Cười tươi lên chứ sao cứ buồn hoài vậy?
Hình
như mẹ lặng lẽ gật đầu.
Giao Thừa năm Tân Sửu - Đón năm mới Nhâm Dần
Nguyễn Đình Phượng Uyển
MN ghé anh Fa đọc câu chuyện hay đầu năm,chúc anh vạn sự như ý nhé !
Trả lờiXóaChúc Mặc Nhiên luôn tươi trẻ và vui vẻ.
Xóahttps://hinhanhdephd.com/wp-content/uploads/2016/08/anh-dong-chuc-mung-nam-moi-2.gif
bài rất hấp dẫn
Trả lờiXóa