Hàng năm, hơn 350.000 người bị ngừng tim
bên ngoài bệnh viện. Rất ít người sống sót. Mặc dù nhiều người đã được hồi sức
không có ký ức về kinh nghiệm đó, nhưng một nghiên cứu gần đây cho thấy những
người khác nhớ lại điều gì đó, cho dù đó là cảm giác mơ hồ rằng có mọi người ở
xung quanh họ hay cụ thể hơn là nhận thức giống như giấc mơ.
Không giống như cơn đau tim khi người ta tỉnh táo và tim vẫn đập đau đớn, những người bị ngừng tim luôn bất tỉnh. Họ không có nhịp tim hoặc mạch đập và cần hô hấp nhân tạo khẩn cấp. Trên màn hình điện tử họ có “đường thẳng”, không có hoạt động nào.
Kinh nghiệm cận kề cái chết là gì chưa bao
giờ thực sự được định nghĩa. Các nhà nghiên cứu đang cố gắng khám phá điều gì
đang xảy ra khi tim của bệnh nhân ngừng đập để xem liệu có “mô hình” ý thức nào
không.
Tiến sĩ Sam Parnia, một chuyên gia về phổi
tại NYU Langone Health, đồng thời là tác giả chính của nghiên cứu gần đây, cho
biết: “Có một giả định rằng vì mọi người không phản ứng về mặt thể chất, nói
cách khác, khi họ hôn mê, nên họ không có ý thức và điều đó về căn bản là không
đúng”.
Để tìm hiểu thêm về kinh nghiệm của một số
ít người sống sót có ý thức trong các sự kiện cận tử liên quan đến tim, NBC
News đã tiếp xúc với những người tham gia trong nghiên cứu của NYU Langone và những
người khác từ cộng đồng trực tuyến Liên minh những người sống sót, một chương
trình gồm Tổ chức Ngừng tim Đột ngột và Tổ chức Nghiên cứu Kinh nghiệm Cận tử.
Họ chia sẻ những gì họ nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận trong quá trình hồi sức, cuộc sống của họ đã thay đổi như thế nào sau đó và những gì họ tin rằng người khác nên biết về cái chết và cái chết.
"Bình
tĩnh, bình tĩnh, bình yên"
Greg Kowaleski, ông bố 3 con sống ở Ann
Arbor, Michigan, 47 tuổi, đang chơi khúc côn cầu trên băng thì bị ngã gục trên
sân. Thật may mắn cho Kowaleski, một bác sĩ tim mạch nhi đồng thời là bạn tốt của
anh tình cờ có mặt ở đó. Bác sĩ Jeff Zampi xác định rằng Kowaleski không còn mạch
và ngay lập tức ép ngực (immediately began chest compressions). Bằng
cách sử dụng máy khử rung tim AED, Zampi đã có thể khiến trái tim của bạn mình
đập trở lại nhịp bình thường.
Mặc dù cơn ngừng tim xảy ra vào năm 2021,
Kowaleski vẫn nhớ lại ký ức “cực kỳ sống động” Kowaleski thấy mình đang lên một
chiếc máy bay hoàn toàn trống rỗng, những chiếc ghế màu xanh trải dài trước mặt
anh.
“Bên ngoài trời nắng rất chói, giống như một
ngày đẹp trời và tôi ngồi xuống cạnh cửa sổ trên ghế của mình, nhìn ra đường
băng,” anh nói.
“Khi tôi đang ngồi đó chờ đợi, tôi nghe thấy
ai đó gọi tên mình,” anh nói. “Là bạn tôi Jeff.”
Trong ký ức, Zampi nói với anh rằng anh đã lên nhầm chuyến bay và cần phải xuống máy bay. “Tôi đứng dậy và theo anh ấy ra khỏi máy bay,” anh nói. “Và sau đó khi chúng ta chuẩn bị xuống máy bay, bùm! Tôi đã trở lại. Tôi đã thức dậy.”
Kể từ đó, Kowaleski cho biết anh đã phải “vật
lộn” một chút với ý nghĩa chính xác của kinh nghiệm này.
Anh nói: “Nơi tôi đến, dù ở đâu, tôi cũng
phải nói là vô cùng yên bình”. “Tôi không biết mình đã từng trải qua điều gì
bình yên, tĩnh lặng và bình yên đến thế.”
Điều anh ấy biết là anh ấy không thực sự sợ
chết nữa.
“Đó không phải là một nơi đáng sợ hay tồi tệ để đến, dù tôi ở đâu.”
Giống
như mở mắt trong hang động
Zach Lonergan, một nhà khoa học 32 tuổi sống
ở Pasadena, California, thường xuyên ghi lại các quãng đường chạy từ 15 đến 18
dặm với bạn bè khi họ chuẩn bị cho Giải Marathon Los Angeles.
Là một phần của quá trình huấn luyện, tất cả
họ đều quyết định chạy Rose Bowl Half Marathon.
Tuy nhiên, khi ngày đua đến, Lonergan cảm
thấy không được khỏe. “Tất nhiên, tôi bỏ qua các triệu chứng của mình và quyết
định chạy đua” anh nói.
Mặc dù cảm thấy mệt mỏi ở những dặm cuối cùng nhưng anh ấy đã vượt qua vạch
đích. Khi anh đi nhận huy chương thì anh đã ngã gục.
Không có mạch hoặc nhịp tim, các nhân viên
cấp cứu đã thực hiện hô hấp nhân tạo và gây sốc cho tim Lonergan hai lần.
Zach Lonergan nhớ lại mình đã tỉnh táo và
nhận thức được ở một nơi tối tăm xa lạ, mô tả điều đó giống như việc bạn mở mắt
trong hang động.
Anh nói: “Tôi cảm thấy thật kỳ lạ nhưng đồng
thời đó cũng là khoảng thời gian bình yên nhất trong cuộc đời tôi. “Trong bóng
tối này, tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và vô cùng bình yên.”
Sau khi anh được hồi sức, các bác sĩ đã cấy
ghép ICD cho anh để gây sốc cho tim nếu cần thiết.
Sau khi hồi phục, Lonergan thực sự cảm thấy
lo lắng, đặc biệt là khi chạy. Tuy nhiên, ông cũng nhớ lại đó là thời kỳ “hòa
bình kéo dài”.
Biết ơn vì được sống, anh không còn sợ chết
nữa. Anh ấy đã thực hiện một “chuyến du lịch đoàn tụ” để kết nối lại với những
người bạn mà anh ấy đã không gặp trong nhiều năm.
Anh nói: “Bạn chỉ có một cuộc đời và bạn phải
trân trọng những người xung quanh mình”. “Tôi nghĩ đó là món quà lớn nhất mà
tôi nhận được.”
"Cảm
giác yêu thương bao quanh"
Bác sĩ Greer, một bác sĩ nhi khoa đã nghỉ
hưu ở Tahlequah, Oklahoma, 65 tuổi, đang được khám bịnh tại phòng chăm sóc đặc
biệt về bịnh tim thì tim bà ngừng đập, bị “vô tâm thu”, tim ngừng bơm máu, hay
còn gọi là tim phẳng. (had asystole, a failure of the heart’s electrical
system which causes the heart to stop pumping, or flat-line).
Khi y tá đang làm hô hấp nhân tạo, bà Greer
đã nhìn thấy một “ánh sáng trắng đáng kinh ngạc” và cảm thấy “một cảm giác yêu
thương bao trùm, bao trùm khắp nơi đến khó tin”.
Bà ấy cảm thấy như mình đã trở lại “một nơi
mà tôi cảm thấy như là nhà, và tôi đã trở lại giữa một nhóm mà tôi chỉ có thể gọi
là sinh vật, bởi vì chúng tôi không phải là vật chất, mà tôi coi đó là nhóm của
mình”.
Bà nói: “Đó là một kinh nghiệm tuyệt vời. Tôi thực sự tức giận khi họ đưa tôi trở lại”.
Sau khi Greer rời bệnh viện, Bà quyết định
nghỉ hưu sớm, tập trung vào việc theo đuổi sự sáng tạo và kinh nghiệm mới thay
vì mua sắm đồ đạc. Bà khuyến khích mọi người tham gia nhiều hơn vào “các khía cạnh
tích cực của cuộc sống trong một thế giới tươi đẹp”.
Bà nói: “Hãy cảm nhận gió, hòa mình vào
thiên nhiên, cởi giày và tất, đặt chân vững chắc trên mặt đất và chỉ lắng nghe
tiếng nói bên trong đó, đó là điều tôi khuyên bạn nên làm”. từ lâu."
“Tôi
biết tôi không thể rời xa họ”.
Connie Fuller, 55 tuổi, sống ở Warrior,
Alabama, ngay phía bắc Birmingham. . Nhưng ngày bán hàng đặc biệt căng thẳng và
cô bắt đầu bị đau ngực. Vào nhà thương, điện tâm đồ (EKG) của Connie Fuller cho
thấy đường phẳng.
Fuller không nhớ y tá bắt đầu hô hấp nhân tạo khi nào. Cô ấy không cảm thấy đau
đớn gì, mặc dù sau đó cô ấy thấy ra rằng y tá đã làm gãy xương ức và một số
xương sườn của cô, một hiện tượng thường xảy ra khi hô hấp nhân tạo.
Điều Fuller nhớ là đã nghe thấy giọng nói của chồng cô khi anh quay lại phòng.
Cô cảm thấy giọng nói của chồng đã giúp kéo cô trở lại cơ thể khi đội ngũ y tế
đang cố làm cô hồi sinh.
Cô nói: “Tôi nhớ mình đã nghĩ, cảm giác này thật tuyệt vời, thật yên bình, thật bình yên và không có gì phải lo lắng ở đây cả”. “Nhưng đồng thời, tôi nhớ đến chồng và con gái tôi và tôi biết mình không thể rời xa họ”.
Dựa trên kinh nghiệm của mình, Fuller khuyên các thành viên trong gia đình nên
nói chuyện với bệnh nhân, ngay cả khi họ dường như sắp chết. Cô nói: “Nếu an
toàn và có thể - hãy cho phép các thành viên trong gia đình ở đó để nói chuyện
với bệnh nhân.
Fuller, người tin vào Chúa, đã tự hỏi tại
sao cô không có những trải nghiệm giống với khái niệm truyền thống về thiên đường
hơn. Cô nói: “Về mặt tâm lý, có rất nhiều việc phải giải quyết. "Tôi nghĩ,
tại sao tôi không ở trên thiên đường? Tại sao tôi không nhìn thấy người thân của
mình? (có lẽ cô nói sao không thấy những người thân đã mất) Tại sao tôi không
nhìn thấy ánh sáng trắng? Bạn biết đấy, tại sao điều đó không xảy ra với
tôi?"
Fuller nói: “Tôi nghĩ lúc đó tôi đã lãng phí trái tim mình vì lo lắng cho cửa hàng. Đó là lúc tôi cầu nguyện và cầu xin Chúa, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội để không lãng phí trái tim mình vào một việc không quan trọng nữa. Tôi sẽ không. Tôi sẽ không làm điều đó nữa.”
Theresa
Tamkins (tác giả bài báo)
Cảm ơn Fa đã chia sẻ.
Trả lờiXóaChúc Bạn tuần mới đầy năng lượng tích cực.
Chúc anh Đức Quỳnh tuần mới vui vẻ và mạnh khỏe.
Xóahttps://giffiles.alphacoders.com/208/208405.gif