Người ta hỏi em sao cứ sợ hãi hôn nhân. Em chỉ cười buồn, vì em là đàn bà, làm sao mà không sợ cho được?
Em sợ những gánh nặng không tên, sợ đôi vai mình không đủ rộng
để gánh cả trời trách nhiệm. Sợ những đêm cạn ví lo cho con, sợ những ngày mệt
rã rời vẫn phải gượng dậy để một mình xoay xở. Đáng sợ nhất, là những ngày con ốm,
thân mình cũng lả đi, cơn đau thể xác chẳng sánh bằng nỗi xót xa trong lòng.
Những khoảnh khắc ấy, em mở Facebook, thấy thế giới ảo ngoài
kia lấp lánh những yêu thương, những quan tâm chăm sóc. Quay lại màn hình
Messenger, chỉ thấy một khung chat lạnh lẽo, trống không. Sự tủi thân cứ thế ùa
về, và nước mắt trở thành người bạn không mời mà đến, đồng hành cùng em trong
đêm.
Có những lúc, em chỉ muốn buông trôi tất cả. Mệt đến mức muốn
ngã gục, mệt đến mức trong một giây phút yếu lòng, em đã thoáng qua ý nghĩ kết
thúc chuỗi ngày thương tổn này. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc yếu đuối nhất, em
nhìn thấy con… Đôi mắt trong veo và nụ cười của con là lý do duy nhất để em biết
rằng, mình không có quyền gục ngã.
Hôn nhân của người đàn bà nào mà chẳng là một cuốn phim, có
ngọt ngào thuở ban đầu, có mệt nhoài vì gánh vác, có tủi hờn vì những vô tâm,
và có cả những vết sẹo hằn sâu trong tim. Hỏi thế gian, có người vợ nào chưa từng
một lần nếm vị mặn của nước mắt trong đêm?
Còn nhớ ngày đầu bỡ ngỡ về nhà chồng, mọi thứ đều xa lạ. Tập
gọi cha mẹ người dưng bằng hai tiếng thân thương. Nằm cạnh người đàn ông mình gọi
là chồng mà lòng vẫn thấy chông chênh, lạc lõng.
Rồi ngày con chào đời, cơn đau xé da xé thịt dường như cướp
đi tất cả sức lực. Ôm con vào lòng, em đã khóc. Không phải vì đau, mà là giọt
nước mắt của hạnh phúc vỡ oà, lẫn trong đó là một nỗi lo sợ mơ hồ cho chặng đường
dài phía trước.
Nếu có ai hỏi, mười người đàn bà mặc áo cưới, có lẽ phải đến
chín người từng ngoảnh lại tiếc nuối thanh xuân. Tiếc những ngày tháng nhẹ
tênh, tự do tự tại, sống cho mình mà chẳng cần nghĩ suy. Để rồi vài năm làm vợ,
làm mẹ, bao nhiêu người đã nghẹn ngào tự hỏi: “Lấy chồng để làm gì, khi những nỗi
buồn lại nhiều hơn niềm vui?”
Hôn nhân, có lẽ chính là điểm giao mong manh giữa hạnh phúc
và mất mát. Nó trao cho người đàn bà sự ngọt ngào của một gia đình, nhưng cũng
tàn nhẫn cướp đi sự vô tư, tuổi trẻ và những khoảng trời tự do. Phía sau cánh cửa
hôn nhân, có những giọt nước mắt âm thầm rơi mà không ai có thể đong đếm được –
nước mắt của cô đơn, của tủi hờn, và của những hy sinh lặng lẽ.
Gửi những người đàn ông… Xin hãy thương lấy người phụ nữ bên
cạnh mình. Cô ấy có thể mạnh mẽ gồng gánh cả thế giới, nhưng lại có thể sụp đổ
chỉ vì một ánh mắt vô tâm của người mình thương.
Xin đừng để cô ấy phải một mình chống chọi với cô đơn ngay
trong chính ngôi nhà mà cô ấy hằng ngày vun đắp.
Và nếu cô ấy có khóc, cầu mong rằng bờ vai anh luôn là điểm
tựa, và bàn tay anh sẽ là thứ duy nhất lau đi những giọt nước mắt ấy. Bởi vì,
anh là người mà cô ấy đã đánh cược cả cuộc đời để đi cùng đến cuối con đường.
An Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.