Nguyên là nhân viên thường trực của Macy’s. Anh làm việc tại
khu bán giày của trung tâm thương mại này. Ngay phố đi bộ ở Boston.
Mùa Giáng Sinh và lễ Tết thường là những ngày làm việc đầy
căng thẳng của anh với những khách hàng.
– Anh cho tôi coi đôi giày số 6...
Nguyên bước tới giá đựng giày, anh cầm đôi giày số 6.
– Ơ! Không phải đôi đó...
Nguyên để đôi giày xuống.
– ... Qua bên phải. Đôi thứ 3... Đúng rồi!
– ... Nhưng đôi này số 7!
– 6 hay 7 gì cũng được ... Đưa đây!
Nguyên đưa đôi giày. Bà khách da trắng, giọng tiếng Anh có vẻ
từ Châu Âu. Tóc vàng, rút chiếc giày từ trong chân.
– Tôi mang giày số 6... Mà sao chiếc này lại hơi chật?
Nguyên quỳ xuống, anh cầm cái chân trắng hồng, mập, ngắn như
trái xoài Mễ, để lên chiếc kệ thử giày, Nguyên bóp nhẹ ngón và massage chung
quanh bàn chân.
– Ahhh!
Bà da trắng ngả người ra ghế, nhắm mắt rên nhỏ.
– Bắp thịt ở chân sẽ mềm lại!... Bà sẽ mang vừa size 6.
Nguyên lấy chiếc giày, mang vô chân bà. Vừa khít.
Bà ta đứng dậy, bước tới, bước lui, vẻ hài lòng.
– Cám ơn anh!
Nguyên bỏ đôi giày vô hộp.
Ông khách đội nón nhung đen trên chóp đầu của người Do Thái.
Từ đâu đó, ngồi phịch xuống ghế.
– Anh có thể giúp tôi?
Nguyên đưa hai tay.
– Tôi làm việc ở đây để giúp ông.
Ông Do Thái nhìn suốt những đôi giày đàn ông trên kệ, tay
ông xoắn mớ râu hàm.
– Từ trưa tới giờ. Tôi đã vô tiệm giày Clark, tiệm giày
Bally... Tiệm DSW, Men’s Wearhouse... Tìm mua đôi giày... Mà vẫn chưa tìm được
đôi nào ưng ý!
– Ông thử tìm trên kệ ...
Nguyên chỉ tay.
– ...Và trong tờ quảng cáo. Ở đây chúng tôi có nhiều loại
giày... Thích hợp cho nhiều người!
Nguyên đưa cho ông xấp giấy quảng cáo.
– ... Đây là những đôi giày đẹp, bán hạ giá trong mùa Giáng
Sinh!
Ông Do Thái chỉ đôi giày trong tờ quảng cáo.
– ... Đây là giày bốt đi tuyết!
Nguyên nói.
– Không sao! Mang giày đi tuyết trong lễ Giáng sinh... Là tiết
kiệm tiền.
Nguyên mang hộp giày, đưa một chiếc cho ông Do Thái. Ông ta
thử.
– Hơi rộng!
Ông ta nhăn mặt.
– Lấy đôi khác, kiểu như vậy... Màu nâu. Nhỏ hơn một số!
Nguyên lấy đôi giày bốt màu nâu, nhỏ hơn một số đem tới.
Ông Do Thái vừa thấy đôi giày.
– Ơ! Không! Tôi thích loại cột dây.
– Tôi nghĩ là dây kéo sẽ tiện lợi hơn cho mùa...
Ông Do Thái đã cắt ngang.
– Tôi thích cột dây!
Nguyên tới kệ giày. Anh đem đôi bốt mới đúng ý của ông Do
Thái. Anh để xuống bàn thử.
– Mời ông!
– Còn rộng một chút!
– Ông phải trừ đi độ dày của đôi vớ len mùa đông ... Tôi
nghĩ là sẽ vừa với chân ông!
Ông Do Thái ngẩng bộ mặt đỏ bừng.
– Anh muốn nói rằng. Tôi không biết xài giày!...
Ông đứng dậy.
– ... Tôi không biết cỡ chân của tôi?
– Xin lỗi! Tôi không nói vậy!
– Bịch!
Ông ném chiếc giày. Nhìn Nguyên như nhìn thằng khủng bố
Hamas! Ông bỏ đi.
Nguyên lắc đầu.
– Anh có thể giúp?
Nguyên quay lại cười với cô gái tóc xoắn.
– Tôi sẵn sàng! Cô muốn đôi giày nào?
Cô gái ngồi xuống, lấy trong túi xách một chiếc giày cũ, màu
đỏ.
– Tôi muốn một đôi mới... Giống như vậy!
– Cô vui lòng đợi!
Nguyên vô trong. Anh đem hộp giày ra.
– Đây! Cô thử.
Cô gái thử.
– Nhưng chiếc này không giống chiếc kia!
Cô lắc đầu.
– ... Cũng màu đỏ!...
Nguyên nói.
Cô gái nhìn chiếc giày.
– ... Cũng mũi tròn!
Cô gái nhìn chiếc giày. Nói nhỏ.
– Nhưng gót cao, nhọn!... Gót giày cũ thấp, phẳng!
Nguyên cầm hộp giày vô kho. Anh đem ra 3 hộp giày.
– Đây! Cô thử!
Cô gái thử.
Một đôi. Hai đôi. Ba đôi.
Cô lắc đầu.
– Cô không thích tất cả những đôi giày...
Nguyên hỏi.
– Mà cô đã thử?
Cô gái đứng dậy.
– Anh lấy cho tôi đôi đầu tiên!... Tôi thích đôi đó!
Nguyên đưa hai tay lên trời.
– Tạ ơn Chúa!
Anh quay qua cô gái.
– Chúc mừng Giáng Sinh!
Nguyên vô kho, mang ra đôi giày cho cô gái. Cô tới quầy, trả
tiền. Nguyên nhìn đồng hồ, anh chạy vô phòng thay đồ.
Nguyên lái xe ra khỏi hầm. Ngừng ngay tiệm bánh Pháp, gần cửa
Macy’s. Nguyên chạy vô tiệm.
– Hello Jane! Bánh của tôi?
Jane mang cái bánh giống khúc thông, trét đầy sô cô la.
– Đây! Nguyên! Mừng Giáng Sinh!
– Giáng Sinh vui vẻ Jane!
Nguyên trả tiền, cầm hộp bánh chạy ra xe.
– Đùng!
Tiếng súng nổ!
– Đứng lại!
Tiếng la chói tai.
Tay cầm hộp bánh. Nguyên chạy tới mở cửa xe, bỏ hộp bánh vô
trong, anh ngồi xuống ghế.
Khẩu súng ngắn thọt vô cửa, chĩa ngay mặt anh.
– Ê! Mầy không sợ chết hả?
Nguyên ú ớ.
– S...ợ! Sợ!
– Sao tao kêu đứng lại mà mầy vẫn chạy tỉnh bơ?
– Tôi không biết ông kêu tôi!
Khẩu súng rút ra. Hai ông bịt mặt nhảy vô. Một người tay cầm
bao ny lông đựng nhiều đồng hồ đeo tay. Ông ta ra lệnh.
– Chạy!
Nguyên nổ máy xe.
– Nhưng ... Chạy đâu?
Nguyên hỏi.
– Thì... Chạy thẳng!
Người cầm bao đồng hồ nạt.
Nguyên chạy thẳng.
Tiếng còi hụ lớn. Chiếc xe cảnh sát thắng gấp, tuyết văng
tung tóe. Xe quay đầu, chận ngay ngã tư trước mặt. Thiên hạ chạy túa ra từ các
tiệm ăn và Macy’s.
Ông bịt mặt cầm súng nói.
– Leo lề! Vòng lại!
– Bin! Bin! Bin!
Nguyên lái xe lên lề, tay bấm kèn. Mọi người chạy dạt ra. Xe
vừa chạy qua bãi đậu xe của Macy’s. Từ ngã ba. Chiếc xe cảnh sát Boston màu trắng.
– Rét...ttt!
Phóng ra chận ngay đèn giao thông.
– Chạy lui!
– Đường nhỏ... Không quay đầu được!
– Thằng ngốc!...
Ông bịt mặt cầm súng la lên.
– Gài số lui... Chạy!
Xe chạy lui. Ngừng đúng ngay cửa Macy’s
Ông bịt mặt ló đầu ra khỏi xe.
– Bằm! Bằm! Bằm!
Bắn vô xe cảnh sát. Bộ đèn chớp xanh đỏ trên mui xe cảnh sát
bể nát.
– Bằm! Bằm! Bằm!
Cảnh sát bắn trả.
Nguyên chạy lui.
Tiếng loa.
– Yêu cầu 3 anh bỏ súng và đầu hàng! Sẽ không thoát được!
Chúng tôi đã vây toàn khu!
– Mẹ! ơi!... Sao lại “Ba anh”! Sai rồi! Cảnh sát lầm rồi! Chỉ
“Hai” anh thôi!
– Bằm! Bằm!
Ông bịt mặt bắn vô anh cảnh sát đang cầm loa.
– Keng! Keng!
Dàn đèn trước của xe cảnh sát nổ tung.
Nguyên chạy xe tới! Ông cầm súng đang nạp đạn.
– Ngừng lại!
Ông cầm súng la.
– Chạy vô Macy’s.
Hai ông chạy vô Macy’s.
Ông cầm súng chỉ Nguyên.
– Anh cầm cái bao đồng hồ vô giùm.
Nguyên chụp cái bao đựng đồng hồ mà 2 ông đã cướp. Chạy sau
2 ông. Nhưng Cửa Macy’s đã khóa kín.
Ông cầm súng nói.
– Phải chạy vô đó, leo lên lầu 3, nhảy qua các nhà lân cận,
thoát về phía công viên!
– Nhưng cửa Macy’s khóa kín... Làm sao vô?
Ông bịt mặt kia hỏi.
Đúng lúc, có tiếng loa của cảnh sát, gần hơn lúc nãy.
– 3 anh bỏ vũ khí, đầu hàng. Sẽ được giảm án... 15 năm tội
cướp, sẽ còn 10 năm!
Ông bịt mặt nổi nóng.
– Bằm!
Ông bắn một phát vô xe cảnh sát trước mặt.
– Bằm!
Một phát khác vô xe cảnh sát sau lưng.
Loa cảnh sát tắt!
Có tiếng trực thăng quần trên đầu tòa nhà Macy’s. 10 cái màn
hình lớn của Macy’s đặt ở những khung cửa sổ để phát hình quảng cáo bỗng chớp
nháy... Người xướng ngôn viên mặc vét xanh, nói.
– Tin nóng! 3 tên cướp đã cướp tiệm bán đồng hồ đắt tiền tại
khu phố đi bộ Downtown...
Đoạn video 2 ông bịt mặt, 1 ông cầm súng chĩa lên chiếc trực
thăng bay trên cao hăm dọa... Và Nguyên đang đứng với 2 ông tại cửa Macy’s, tay
Nguyên cầm bao đồng hồ lấp lánh...
Ông xướng ngôn viên tiếp.
– Số đồng hồ đã bị cướp trị giá tới cả vài triệu đô, như
Patek Philippe, Chopard. Breguet...
Nguyên nhìn bao đồng hồ trong tay... Anh không ngờ rằng đây
là một vụ cướp quá lớn!
Xướng ngôn viên.
-... Cảnh sát chiến đấu đã được điều động và sẽ hạ thủ 3 tên
cướp trong vòng 10 phút nữa, nếu họ không đầu hàng!
“Vậy là chết!”
Nguyên dựa lưng vô tường, ôm mặt.
“Tự dưng lại dính vô vụ cướp táo bạo này... Và là chỉ còn có
10 phút để sống!”
Nguyên ngồi tuột xuống lề đường.
– Không! Tụi nó sẽ không xơi được mình dễ dàng vậy đâu!
Ông cầm súng nói.
– Leo hết lên xe!
Mọi người leo lên xe.
– Tao sẽ húc sập cửa! Tụi mình chạy vô trong Macy’s trà trộn,
leo lên lầu, nhảy nóc nhà tẩu thoát.
Loa cảnh sát.
– Các anh chỉ còn có 5 phút để đầu hàng!
3 người leo lên xe. Ông bịt mặt cầm súng, lái xe, Ông bịt mặt
kia ngồi băng sau với Nguyên.
Xe nổ máy. Ông cầm súng đưa khẩu súng cho Nguyên.
– Mầy cầm giùm! Tao phải lái xe.
Nguyên nổ đom đóm trong đầu... Chắc ông ta lộn, tưởng ông bịt
mặt kia ngồi sau lưng. Nguyên chụp khẩu súng, mở tay nắm cửa, anh lăn ra ngoài.
– Tạch! Tạch! Tạch!
Loạt M-16 của Cảnh sát chiến đấu nổ vô xe. Nguyên lăn tới lề
đường. Anh đứng dậy.
Tiếng la lớn.
– Anh kia! Đầu hàng đi! Ném súng ra phía trước, quỳ xuống, 2
tay ôm đầu!
Nguyên ném súng, quỳ xuống. Hai anh cảnh sát chiến đấu chụp
lấy Nguyên bẻ tay ra sau, bấm còng.
Đồn cảnh sát downtown Boston. Căn phòng nhỏ, sơn ố vàng.
Nguyên đang ngồi trên ghế gỗ, trước mặt anh cảnh sát điều tra, mặc thường phục
và cái máy thu âm.
Anh cảnh sát bấm máy thu.
– Anh nói rằng anh làm việc bán giày cho Macy’s
Nguyên trả lời lẹ.
– Dạ đúng. Tôi đã đưa cho anh thẻ nhân viên!
Anh điều tra mở màn hình. Đoạn tin nóng về vụ cướp đồng hồ
hiện ra. Anh ta bấm remote.
Đoạn video cho thấy Nguyên đang cầm bao đồng hồ đứng bên 2
ông cướp bịt mặt.
– Anh nghĩ sao về đoạn video do máy bay trực thăng quay trực
tiếp này?
Anh điều tra hỏi.
– Không! Không phải vậy!
Nguyên lắc đầu.
– Ông ta nhờ tôi cầm giùm!
– Cầm giùm? Cướp số đồng hồ trị giá cả vài triệu đô!... Rồi
đưa anh cầm giùm? Ha!
Điều đó chứng minh rõ ràng...
– Rầm!
Anh cảnh sát điều tra đập tay xuống bàn. Anh chỉ mặt Nguyên.
– Anh là đồng bọn!
Anh ta đẩy tờ giấy tới trước mặt Nguyên.
– Anh ký vô lời khai!
Nguyên nói cứng.
– Tôi có nhân chứng, để chứng minh với pháp luật về sự vô tội
của tôi... Tôi không phải là người ăn cướp tiệm đồng hồ với 2 người kia! Tôi bị
2 người đó bắt!
Anh cảnh sát điều tra cười nhẹ.
– Anh có thể coi đoạn video này... Được trực thăng quay cách
đây 20 phút! Về cái anh gọi là “Bị bắt”
Trên màn hình hiện ra “... Nguyên lăn xuống lề đường, anh đứng
dậy, tay cầm khẩu súng ngắn... Hình đứng lại.
Anh cảnh sát điều tra hỏi.
– Anh có xác nhận... Đây là anh... Là Nguyên Lê không?
– Đúng tôi!
– Anh đang cầm khẩu súng ngắn?
– Đúng!
– Để cướp tiệm đồng hồ?
– Không đúng! Tôi nói là: Tôi không cầm súng cướp tiệm đồng
hồ!
Anh gằn từng chữ.
– Tôi ngồi sau lưng ông bịt mặt, ông tưởng tôi là đồng bọn...
Nên đưa súng nhờ cầm giùm!
– Ha! Ha!
Anh cảnh sát điều tra cười.
– Ăn cướp mà đưa súng nhờ người khác cầm giùm!... Anh có thể
xin thi “America’s got talent”, sẽ thắng ngay mục chuyện “Giễu”. Anh cảnh sát
chụp cổ áo Nguyên.
– Click!
Cửa phòng mở.
Đại úy cảnh sát trưởng bước vô.
– Đây là trưởng phòng nhân viên của Macy’s... Nhân chứng!
– Hello! Nguyên!
Bà Mỹ mập bước vô ôm lấy Nguyên! Bà quay qua anh cảnh sát điều
tra.
– Anh ghi biên bản giùm... Nguyên Lê! Là người nhân viên số
1 của Macy’s... Anh không bao giờ là ăn cướp! Anh bị người ta bắt thôi! Tôi
Mary Beckwith... Chịu hoàn
toàn trách nhiệm về lời khai của mình. Tôi xin bảo lãnh cho
anh Nguyên Lê!
Ông Đại úy cảnh sát nói lớn.
– Mời chị vô!
Cô gái tóc nâu vô phòng ôm lấy Nguyên. Cô quay qua anh cảnh
sát điều tra.
– Tôi! Jane Deville. Chủ tiệm bánh Pháp bên kia đường.
Cô chỉ tay...
– Tôi xin khai! Chính tôi thấy ông Nguyên Lê bị 2 người cướp
bịt mặt bắt trên xe sau khi lấy ổ bánh Giáng Sinh từ tay tôi...
Vậy là xong.
Nguyên chạy ra khỏi đồn cảnh sát, leo lên xe.
Đã 11 giờ đêm. Anh ôm ổ bánh Giáng Sinh đã dẹp xuống một
góc. Nguyên nổ máy xe, chạy về nhà. Anh đậu xe, lấy ổ bánh. Mở khóa cửa. Nguyên
để ổ bánh xuống bàn.
Tracy. Đứa con gái 8 tuổi, lai Mỹ. Mẹ nó và Nguyên ly dị từ
khi Tracy vừa 1 tuổi, đang đứng ngay phòng khách, nhìn Nguyên với cặp mắt nghi
ngờ. Nó không chạy tới ôm như những lần anh về nhà trễ.
– Chuyện gì xảy ra? Con gái!
Tracy lắc đầu.
– Con không muốn nói chuyện với ông ăn cướp!
Nguyên hiểu ra. Anh cười.
– Ha ha! Ba không phải ăn cướp!
– Phải!... Con coi TV, thấy ba đứng đó cầm bao với 2 ông ăn
cướp bịt mặt, có súng!
– À! Ba bị ăn cướp bắt! Sau đó cảnh sát bắt cướp và họ thả
ba ra... Nên ba mới về nhà được nè! Ba không phải ăn cướp!
– Thật hả Ba?
Tracy ngồi xuống bàn. Nguyên mở hộp bánh. Anh lấy dao, cắt 2
miếng lớn, bỏ vô đĩa.
Nguyên ôm đứa con.
– Chúc mừng Giánh Sinh con gái!
– Mừng Giáng Sinh... Ba!
Hai cha con ăn bánh.
Ngoài cửa sổ. Những bông tuyết mỏng lại rơi. Tiếng chuông lễ
từ ngôi nhà thờ ở cuối đường văng vẳng.
Hồ Đắc Vũ

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.