Bạn bè gửi cho
một nhận xét ngắn này của một người Nhật về người Việt mình. Thẳng thắn
và sòng phẳng. Rất đau nhưng tiếc thay rất đúng. Xin đưa lên Blog để bạn
đọc đọc và ngẫm nghĩ về tính cách người Việt. Liệu có thể coi tính cách đó là
sản phẩm của một môi trường sống và cơ chế quản lý kiểu xin- cho khiến con
người ta, trong bất cứ hoàn cảnh nào, ngay lập tức chỉ nghĩ đến cái lợi cỏn con
của mình, mà quên mất những điều về lòng tự trọng, lợi ích chung. Sự cào cấu,
xâu xé kiểu đó, xét cho cùng, đáng thương. Và cũng vì thế, mà cái sự “văn minh”
còn quãng cách khá xa…
Muốn biết người
Nhật thật sự đánh giá thế nào về Việt Nam thì phải nghe những câu chuyện của
những người lao động trực tiếp. Còn các nhà nghiên cứu, giáo sư, tiến sỹ, chính
trị gia, các nhà ngoại giao, doanh nhân Việt Nam thường chỉ nghe được những lời
lẽ ngoại giao từ những người đồng nhiệm với họ phía Nhật Bản nên chưa chắc đã
biết được người Nhật thực bụng nhìn vào Việt Nam thế nào.
Chẳng hạn như
thế này, một công nhân làm cho một công ty Nhật ở Việt Nam kể lại khi một kỹ sư
Nhật về nước ông ấy không ngại ngần nói với người công nhân Việt Nam: “Người
Việt các anh sẽ muôn đời khổ. Đấy là vì các anh chỉ biết nghĩ đến những cái lợi
lộc nhỏ của cá nhân mà không biết nghĩ đến cái lợi lớn của chung” Rồi viên kỹ
sư minh hoạ: “Một cái vít chúng tôi phải mang từ Nhật sang giá 40.000đ mà rơi
xuống đất thì công nhân Việt Nam các anh thản nhiên dẫm lên hoặc đá lăn đi mất
vì nó không phải của các anh.
Nhưng các anh
đánh rơi điếu thuốc lá đang hút dở giá 1.000đ thì các anh sẵn sàng nhặt lên và
hút tiếp cho dù nó bị bẩn chỉ vì nó là của các anh. Hay như cuộn cáp điện chúng
tôi nhập về giá 5tr/m, nhưng các anh cắt trộm bán được có vài trăm nghìn/m. Tất
cả những việc làm đó mang lại chút lợi lộc cho các anh nhưng gây thiệt hại lớn
cho doanh nghiệp vì chúng tôi phải nhập bổ sung hoăc nhập thừa so với cần
thiết”.
Còn lái xe của
viên kỹ sư đó thì được nghe ông ấy tặng quà có giá trị và được nghe ông ấy “tâm
sự” như sau: “Tôi rất cảm ơn anh lái xe an toàn cho tôi suốt 5 năm qua. Vì anh
là người bảo đảm mạng sống của tôi nên anh làm gì tôi cũng chiều nhưng anh đừng
tưởng anh làm gì sai mà tôi không biết. Anh đưa đón tôi ra sân bay quãng đường
chỉ hơn 30km anh khai là hơn 100km tôi cũng ký, anh khai tăng việc mua xăng,
thay dầu tôi cũng ký là vì tôi cần anh vui vẻ lái xe để tôi được an toàn. Nhưng
anh và các công nhân Việt Nam đừng tưởng là các anh vặt được người Nhật.
Các anh nên biết rằng lẽ ra chúng tôi có thể trả lương cao hơn hoặc tăng lương nhiều hơn cho các anh. Nhưng đáng phải tăng lương cho các anh 500.000 thì chúng tôi chỉ tăng 200.000. Còn 300.000 chúng tôi phải giữ lại để chi trả bù đắp cho những trò vụn vặt hay phá hoại của các anh. Cuối cùng là tự các anh hại các anh thôi. Còn chúng tôi cũng chỉ là lấy của người Việt cho người Việt chứ chúng tôi không mất gì cả”.
Các anh nên biết rằng lẽ ra chúng tôi có thể trả lương cao hơn hoặc tăng lương nhiều hơn cho các anh. Nhưng đáng phải tăng lương cho các anh 500.000 thì chúng tôi chỉ tăng 200.000. Còn 300.000 chúng tôi phải giữ lại để chi trả bù đắp cho những trò vụn vặt hay phá hoại của các anh. Cuối cùng là tự các anh hại các anh thôi. Còn chúng tôi cũng chỉ là lấy của người Việt cho người Việt chứ chúng tôi không mất gì cả”.
Tác giả: Awake Phamtt
lâu lắm mới ghé thăm anh .đọc bài viết mà buồn cho ng Việt m quá anh ạ
Trả lờiXóaMong rằng đó chỉ là số it trong người Việt.
Xóahttp://i802.photobucket.com/albums/yy302/Aubryknight/Crocus16.jpg
"Cuối cùng là tự các anh hại các anh thôi...."
Trả lờiXóaCâu này hay lắm.
Chúc bạn ngáy nghỉ cuối tần nhiêu niềm vui.
Chúng ta cần nhắc những người thân về những việc tương tự như vậy.
Xóahttp://i802.photobucket.com/albums/yy302/Aubryknight/AfricanIris.jpg