Ngày xa xưa lắm có một anh nhà giàu tên là Plutôs. Anh có tất cả sự 
giàu sang phú quí trên giương thế, chỉ có điều là anh ngày càng yếu đi 
vì quá lo lắng là anh sẽ chết sớm trước khi hưởng dùng hết tài sản của 
mình. Anh đã tìm đến nhiều lương ý giỏi để tìm sự giúp đỡ, nhưng không 
ai có thể giúp anh giảm bớt đi sự lo lắng về cái chết của mình. Tất cả 
mọi lương y Plutôs gặp phải đều cho một lời khuyên như nhau: “Này 
Plutôs, không sớm thì muộn anh cũng chết, nhưng hãy đừng để cái chết đến
 sớm hơn bình thường vì sự lo lắng của anh.” Nghe như thế, Plutôs càng 
lo lắng thêm hơn. Anh không chấp nhận cuộc sống của mình bị giới hạn. Vì
 lẽ đó, anh nghĩ rằng nếu tìm được thần dược trường sinh thì anh sẽ vượt
 qua giới hạn của cái chết. Với tài sản có sẵn trong tay, anh quyết đi 
tìm thuốc trường sinh. Sau một thời gian lặn lội tìm kiếm, anh cũng nghe
 nói có vùng Đất Không Ai Chết, nếu ai sống ở đó sẽ vượt ra khỏi giới 
hạn của cái chết.
 Plutôs thu xếp hết của cải và quyết đi tìm Miền
 Đất Không Ai Chết. Sau một thời gian kiếm tìm vất vả, anh đã tìm được 
Miền Đất Không Ai Chết. Người gác cổng là một ông lão trông như vị minh 
sư. Sau khi chào hỏi và được biết nguyện vọng của Plutôs. Ông lão cho 
biết, sau cánh cổng này sẽ là Miền Đất Không Ai Chết, trong đó người ta 
sẽ không bao giờ chết, nhưng những ai sống trong vùng đất này không có 
nghĩa là họ được tất cả những gì họ muốn, họ cũng sẽ gặp những giới hạn.
 Vì quá ham muốn cuộc sống trường sinh, Plutôs không cần để ý đến lời 
khuyên của ông lão; Plutôs chấp nhận bước qua cổng để vào Miền Đất Không
 Ai Chết.
 Khi vào Miền Đất Không Ai Chết, Plutôs đã bắt tay vào 
việc xây dựng căn nhà của mình cho khang trang, tráng lệ. Thời gian thấm
 thoát trôi qua, Plutôs đã sống rất lâu, và như thế nối ám ảnh sợ chết 
cũng không còn. Dầu vậy, cuộc sống không chết của anh không mang lại 
hạnh phúc cho anh, nhưng lại tạo nên sự tẻ nhạt và đơn điệu. Plutôs từ 
từ cảm nghiệm rằng, nếu cuộc sống không thay đổi, không thăng trầm thì 
thật là tẻ nhật, đơn điệu, và buồn chán. Rồi một ngày kia, Plutôs chợt 
tự hỏi: “Một điều gì đó đáng lẽ phải xảy ra mà nó không bao giờ xảy ra, 
thì liệu rằng cuộc sống này có giá trị không? Và nếu nó thực sự không 
bao giờ xảy ra thì những giá trị mình đang sống có ý nghĩa gì?” Plutôs 
suy nghĩ tiếp, “Nếu hạnh phúc không bao giờ cạn, thì làm sao biết giá 
trị của hạnh phúc? Nếu tự do không có giới hạn, thì làm sao biết giá trị
 của tự do? Nếu đời sống tôi không bao giờ chết, thì đâu là giá trị của 
sự sống?” Những câu hỏi này như chìa khoá giúp anh tìm câu trả lời cho 
sự tẻ nhạt đơn điệu trong Miền Đất Không Ai Chết.
 Plutôs đến tìm 
ông lão gác cổng và trút bầu tâm sự với sự buồn thảm âu lo. Ông lão hỏi 
lý do tại sao thì Plutôs cho biết, “Con cứ nghĩ là khi con không chết 
nữa, thì con sẽ mãi mãi hạnh phúc. Con sẽ không gặp bất cứ một giới hạn 
nào. Thế nhưng, sống trong Miền Đất Không Ai Chết này, con vẫn vị giới 
hạn, bằng chứng là con đã không cảm nghiệm được giá trị thật của hạnh 
phúc và tự do; con thấy cuộc đời đơn điệu không đẹp và thi vị như xưa.” 
Nghe xong, ông lão nhìn Plutôs và đưa cho Plutôs một mãnh giấy với câu 
hỏi: “Tôi thực sự khao khát điều gì?” “Con hãy suy nghĩ và quay trở lại 
đây gặp ta sau ba ngày” ông lão căn dặn.
 Plutôs trở về đăm chiêu 
tìm câu trả lời cho chính mình trong suốt ba ngày. Cuối cùng, anh cũng 
tìm được câu trả lời ưng ý và thoã mãn cho anh trước khi đi gặp ông lão,
 “Con muốn được tự do thật sự” Plutôs trả lời. Nghe như thế, ông lão 
nhìn Plutôs với vẻ trìu mến thân thương đáp, “Cuộc sống luôn có giới 
hạn, nhưng nhờ qui luật giới hạn này mà làm cho đời con thêm thi vị, 
hạnh phúc, và tự do.” Ông lão tiếp, “Để có được tự do thực sự, con không
 cần phải đến đây, nhưng hãy trở lại quê cũ và học chấp nhận giới hạn 
của con; con sẽ được tự do thực sự.”
 * * *
 Bạn thân mến, khi ta 
không chấp nhận giới hạn của chính mình, ta như bị những mũi tên bắn xé 
vào lòng ta và như cứ thúc dục ta tìm kiếm những điều gì đó rất mơ hồ, 
mông lung vượt quá tầm tay của mình. Sự tự do thật không phải như là một
 sự tích luỹ gom góp để rồi có, nhưng đó là sự thả lỏng và mở lòng để 
học chấp nhận.
 Bởi đâu mà Plutôs lo lắng? Thưa bởi vì anh sợ chết
 sớm. Plutôs vì không chấp nhận giới hạn cái chết của phận người nên anh
 nghĩ là thuốc trường sinh sẽ giải quyết được vấn đề, tuy nhiên câu trả 
lời dành cho Plutôs không phải là thuốc trường sinh, nhưng là chấp nhận 
giới hạn của phận người. Bởi đâu ta lo lắng? Có phải vì ta không chấp 
nhận giới hạn của ta không? Vì bao lâu ta không chấp nhận giới hạn của 
ta, ta sẽ bị mất tự do vì bị thôi thúc kiếm tìm những điều vượt qua khỏi
 giới hạn của mình. Và khi đã vượt ra khỏi vòng giới hạn của mình, trong
 lòng ta lại tạo ra những luồng thúc đẩy mới để muốn làm chủ những cuộc 
phiêu lưu khắc khoải bất tật khác. Hãy dừng lại và chấp nhận giới hạn 
của mình, bạn ơi! Bạn sẽ được tự do.
 Chúng ta cầu chúc cho nhau 
học chấp nhận giới hạn của chính mình và giới hạn của nhau, để nhờ đó 
mỗi ngày ta thêm khám phá rõ hơn quà tặng tự do mà chúng ta đang sở hữu.
 Nó không phải là sự gom góp thêm, nhưng là buông lỏng, thả rơi, để nó 
lộ ra.
 Fr. Huynh Quảng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.