“Người đàn bà đến bên
cửa sổ ghé mắt nhìn ra ngoài trời. Qua lớp mưa mù dầy đặc trắng xoá ngoài kia
bà chẳng nhìn thấy được gì ngoài những tia chớp xé toạt không gian kèm theo
hàng loạt tiếng sấm như long lỡ đất trời. Thời tiết chiều nay quá xấu, xấu hơn
người ta đã dự đoán và xấu hơn sự suy nghĩ của Quang, đứa con trai lớn của bà.
Đã mấy tháng rồi nó mới có dịp bay về thăm bà vậy mà hôm nay trời lại mưa bão
quá chừng!
Trước khi lên máy bay
nó còn gọi báo cho bà biết:
-Bên đây thời tiết đẹp
lắm má! Mong rằng khi con bay sang đến Cali thì trời quang mây tạnh, con sẽ chở
má đi ăn và ở chơi với má đến tối mới về lại khách sạn.
Bà biết Quang đã đặt
mua vé máy bay hơn hai tuần trước nên chuyện mưa bão hoàn toàn là do "ý
trời". Hôm Quang gọi điện thoại báo tin sẽ sang thăm và ở chơi gần một
tuần lễ, bà thật vui mừng và không tin vào tai mình, nhưng vẫn thấy lo lo trong
lòng nên đã hỏi lại:
-Lần này con qua thăm
má lâu vậy mà sao lại đi có một mình vậy con?
Quang hiểu ý má nên
nói ngay để bà yên tâm:
-Hè này ba má vợ con
từ Việt Nam sang thăm và ở chơi với tụi con trong vòng ba tháng.
Họ đã ở nhà con được
sáu tuần rồi, giờ đây muốn đi thăm bà con ở những tiểu bang khác. Nhân tiện mấy
đứa nhỏ được nghỉ hè nên vợ con sẽ dắt chúng đi chơi cùng ông bà Ngoại. Con
nghĩ đây là dịp hay nhất để sang "hủ hỉ" với má ít hôm để má đỡ buồn!
Bà có tất cả ba người
con. Quang là anh cả và cũng là đứa quan tâm đến bà nhất nhưng ông trời cũng
khá trớ trêu nên hai mẹ con gần như lúc nào cũng sống xa nhau. Hồi nó mới 13
tuổi đã phải theo ba xuống tàu vượt biên. Gần mười năm sau hai má con mới gặp
lại thì nó đã trưởng thành và thường xuyên phải đi công tác xa nhà hai người
cũng ít có dịp sống cạnh nhau. Nó là đứa vất vả với gia đình nhiều nhất và cũng
là đứa có hiếu nhất trong mấy anh em. Ngay từ những ngày mới đặt chân lên nước
Mỹ nó đã đi bỏ báo, chạy bàn làm đủ thứ việc để kiếm tiền phụ giúp ba lo cho má
và hai em còn kẹt ở lại Việt Nam .
Rồi đến khi xong lớp
mười hai thay vì vào Đại Học thì nó lại quyết định theo khóa đào tạo chuyên
viên kỷ thuật hai năm để sớm ra trường kiếm việc làm phụ giúp ba bảo lãnh một
nữa gia đình sang Mỹ đoàn tụ. Phải chờ đến khi nhà cửa đã ổn định, các em đã
vào đại học hết nó mới chịu quay lại trường để lấy bằng Kỹ-Sư Xây-Dựng.
Hai đứa em nó thì may
mắn hơn thằng anh rất nhiều vì không phải nếm mùi "vượt biên" và lúc
nào cũng có mẹ bên cạnh chăm sóc. Có lẻ chính vì thế mà tụi nó không có những
đức tính chịu thương, chịu khó như anh của chúng. Con gái lớn của bà sau khi
xong trung học thì vào Y Khoa rồi tốt nghiệp Bác Sĩ một cách khá dễ dàng, nó ra
trường hai năm sau thì kết hôn với anh chàng Mỹ trắng lớn hơn vài tuổi và cùng
học chuyên ngành Giải-Phẫu. Cuộc sống của hai vợ chồng nó cũng khá hạnh phúc.
Bà mừng cho con gái của mình.
Riêng thằng Út sau khi
xong Đại Học ngành Tài Chính đã về đầu quân cho một hãng xe hơi khá nổi tiếng
trong vùng. Làm được vài năm thì nó kết hôn với một cô Việt Nam vốn thuộc dòng
danh gia quý tộc từ trước năm 1975 tại Sàigòn. Vợ chồng nó cũng khá đầm ấm. Bà
cũng mừng cho thằng Út của mình.
Tuy nhiên, điều lo
lắng nhất của vợ chồng bà là Quang đã ngoài ba mươi tuổi mà vẫn chưa chịu cưới
vợ. Thấy ba má cứ hối thúc chuyện vợ con thì nó bảo:
-Má ơi! Mấy cô Việt
Nam lớn lên bên này nhìn cao lắm con với không tới nổi đâu, còn mấy nàng người
Mỹ thì lại không phù hợp với tính cách của con. Chắc ba má còn lâu lắm mới có
"cháu Nội đích tôn" để ẵm bồng!
Ấy vậy mà chỉ vài năm
sau đó khi nhà máy chuyển sang làm việc ở Florida thì Quang tình cờ quen với
một cô du học sinh Việt Nam mới ra trường và đang đến hãng nó xin việc. Hai đứa
quen nhau, yêu nhau và tiến đến hôn nhân như là một duyên phận được sắp xếp từ
kiếp nào! Bà cũng mừng cho tụi nó quá!
Có thể nói đây là
khoảng thời gian viên mãn nhất của gia đình bà khi con cái đã lớn, đều thành
đạt và có cuộc sống khá ổn định. Sau những chia cắt, mất mát, hy sinh giờ đây
vợ chồng bà đã có thể mỉm cười khi thấy thành quả của mình gieo trồng bấy lâu
nay đã sinh quả ngọt.
Nhưng rồi tai ương
hoạn nạn bỗng đổ xuống cho gia đình bà một cách bất thình lình!
Mười năm trước chồng bà được phát hiện
có khối u trong trong não. Bệnh trạng của ông biến chuyển quá nhanh và ông đã
ra đi chỉ trong vòng vài tháng sau đó. Ông mất quá bất ngờ khiến cho bà thật sự
bị hụt-hẫng, biết bao dự tính mà hai vợ chồng bà đã phát thảo cho tuổi già của
hai người đành phải bỏ dở dang. Năm đó bà mới 62, vẫn còn đi làm part-time
nhưng vì tinh thần và sức khỏe quá suy sụp nên các con đã khuyên thôi má hãy về
hưu sớm đi, tụi con đủ khả năng lo cho má mà. Bà cũng không thể nào làm khác
hơn vì thấy sức khỏe của mình ngày càng xuống dốc trầm trọng!
Khi chồng mất rồi bà
mới cảm nhận hết nổi trơ trọi trên đời. Bốn mươi hai năm cùng sánh bước bên
nhau, tuy có một khoảng thời gian chia cắt nhưng họ vẫn luôn tin tưởng sẽ có
ngày trùng phùng.
Giờ
đây chỉ còn lại một mình bà lủi thủi ra vào trong căn nhà trống, bà bắt đầu
thấy sợ bóng đêm, sợ một mình, sợ ngày dài và sợ cả đêm thâu. Bác sĩ cho biết
bà đang bị trầm cảm nặng, trước mắt cần phải thay đổi môi trường sống thì mới
mong thuyên giảm.
Ba đứa con họp lại bàn với nhau sẽ đưa má về ở với ai? Trước
tiên vợ chồng Quang có mời bà sang ở với tụi nó, bà cũng muốn lắm nhưng ngặt
một nổi nó cứ đi công tác xa nhà luôn nên bà ở lại Cali vẫn hay hơn. Dẫu sao
bên này bà vẫn còn hai đứa con và đám cháu Nội, Ngoại. Nhưng giữa đứa con gái
và thằng Út bà sẽ chọn ai? Nhất định bà không muốn sẽ trở thành
người-nước-ngoài khi sống trong gia đình của con gái mình, tụi nó nói
toàn tiếng Mỹ, làm sao bà có thể hoà nhập được. Cuối cùng bà quyết định về ở
với thằng Út, vợ nó đang mang bầu đứa thứ hai bà nghĩ mình sẽ có thể "hụ
hợ" chúng trông chừng đám cháu nội sau này.
Nghĩ như thế nên bà quyết định bán căn nhà bốn phòng ngủ của
mình để đưa tiền cho thằng Út mượn-vốn-làm-ăn. Với số tiền của bà cộng thêm
tiền của ba má vợ, tiền vay ngân hàng và tiền dành dụm của hai vợ chồng nó bấy
lâu nay cũng tạm đủ cho thằng Út "ra riêng" mở một đại lý bán xe khá
khang trang. Đồng thời từ ngôi nhà nhỏ ba phòng ngủ hai vợ chồng nó đã mua một
căn nhà trên núi thật tráng lệ.
Lúc còn sống trong căn nhà nhỏ mỗi ngày bà còn thấy thằng Út,
nhưng từ khi dọn sang nhà mới bà hầu như không thấy mặt con mình đâu nữa cả. Nó
đang bơi trong cả núi công việc nên làm sao có thời gian dành cho bà! Thêm vào
đó căn nhà rộng lớn thênh thang quá, nó dường như kéo tình mẹ con của bà ngày
càng xa thêm. Khi thằng Út đi làm về thì bà đã an giấc, vào buổi sáng lúc bà
đang lui cui lo điểm tâm sáng cho cả nhà thì nó từ trên lầu đi xuống tai vẫn áp
vào cái điện thoại, nó đưa tay vẫy vẫy như chào bà rồi đi thẳng vào garage lấy
xe đến chỗ làm.
Chỉ vào dịp cuối tuần thì thằng Út mới nghỉ trọn vẹn ở nhà vào
ngày Chúa Nhật. Đây là lúc nó dành thời gian cho vợ con của nó! Thường gia đình
nó hay đi chơi cả ngày, khi về đến nhà thì vợ chồng con cái kéo nhau lên lầu,
sau khi hỏi thăm bà vài câu xã giao lấy lệ. Mùa hè gia đình nó đi chơi xa có
khi một hay hai tuần mới về.
Bà ở nhà bơ vơ, buồn tủi, đơn độc. Lúc đó bà chỉ biết khóc thầm
một mình với mây trời, hoa lá và chim chóc trong vườn.Còn đứa con gái của bà
thì cũng không khá hơn em nó chút nào. Từ ngày bà dọn về sống với thằng Út nó
chỉ ghé thăm bà "năm khi, mười họa" lấy cớ bây giờ má ở xa quá và cao
quá con phải lái xe cả tiếng đồng hồ mới đến nơi. Nó luôn than thở rằng lúc này
con phải vừa đi dạy, vừa làm việc trong bệnh viện nên bận lắm má à! Bà
chỉ biết cười buồn mà chẳng nói được lời nào!
Khoảng thời gian này niềm vui hiếm hoi nhất của bà là mỗi lần
Quang về thăm. Đó là dịp duy nhất mà gia đình cùng sum họp bên nhau. Trong một
lần cả nhà đang quây quần bên bàn ăn thì bà buông đũa nhìn từng đứa con của
mình rồi chậm rãi nói:
-Má xin các con hãy giúp má thực hiện ước nguyện cuối cùng của
đời mình.
Mọi người bỗng im lặng và đổ dồn ánh mắt về phía bà. Quang hỏi
bà với giọng khá ôn tồn:
-Chuyện gì vậy má. Má hãy nói cho mấy anh em tụi con biết ngay
đi.
Bà cười buồn và chậm rãi nói:
-Má muốn vào Nursing Home ở con à! Má nghĩ trong đó sẽ tốt cho
má và tốt cho cả … các con nữa. Từ nay các con không phải lo lắng nhiều cho má
như trước!
Quang
im lặng suy nghĩ vài giây rồi ngẩng lên nhìn hai đứa em. Chúng nó đang cuối mặt
lẫn tránh ánh mắt của anh. Quang đã hiểu ra tất cả rồi và bằng giọng khá điềm
tĩnh, anh nói:
-Ngày mai chúng con sẽ chở má đi chọn Viện Dưỡng Lão. Nếu má
thấy ưng ý cái nào nhất thì tụi con sẽ thu xếp cho má vào ở ngay trước khi gia
đình con về lại Florida . Con hứa trong thời gian tới sẽ bay qua thăm má thường
xuyên hơn.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.