Đến một khu vực khác, ơ kìa, sao toàn mặt nạ đủ hình thù quái dị, áo quần cũng kỳ lạ không kém. Tôi thấy người ta lựa nhiều lắm, nhất là cho trẻ con. Mấy đứa nhỏ tíu ta tíu tít nói nói cười cười, dễ thương làm sao....
Đi một vòng nữa, lúc này, em tôi mới dẫn tôi tới quày trả tiền. À, thì ra là vậy! Công nhận xứ văn mình có khác... mua thì tự chọn lấy, ra ngoài tính tiền, giá cả đâu ra đó không sợ nói thách, mua hớ!
Ra khỏi chợ, mặt trời vẫn chói chang, tôi ngạc nhiên, hỏi em tôi:
- Mấy giờ rồi? Hồi nãy mình rời nhà gần 7 giờ, đi thiệt lâu mà sao trời vẫn còn sáng trưng?
Khánh nói:
- Chín giờ rồi, mùa hè mặt trời lặn trễ lắm...
Không bao lâu sau đã là một ngày cuối tháng Mười, mới 6 giờ chiều, ngoài trời đã tối om! Anh Thọ nói hôm nay lễ Halloween, tối nay sẽ có nhiều trẻ em đi xin kẹo. Anh đã mua sẵn một bịch thật to.
Độ một giờ sau, có tiếng gõ cửa, anh Thọ mở cửa ra, tôi hết hồn vì một đám năm bảy người, lớn nhỏ, trai có, gái có... ăn mặc thấy ghê quá, người thì đeo nguyên một cái đầu lâu, kẻ mặc nguyên bộ đồ đen, mặt mày vẻ trông thiệt ghê rợn. Mấy đứa nhỏ cũng không khác gì, tay cầm một quả bí màu cam, miệng nói, “Trick-or-Treat!” (Bị Ghẹo hay Tiếp đãi - bằng cách cho kẹo - ngụ ý dọa vui kiểu con nít).
Anh Thọ lấy kẹo bỏ vô
trái bí, mấy em nhỏ nhận kẹo, cảm ơn rồi tiếp tục sang nhà khác. Tôi hỏi anh lễ
gì mà thấy ghê quá vậy, thì anh giải thích, đây là một lễ truyền thống của Mỹ,
ngày này người lớn, con nít đều hoá trang thành những hình thù quái dị tay cầm
quả bí đi từng nhà xin kẹo. Mấy ngày trước, tôi đi chợ, nhà nào cũng trang trí
trước sân những tượng, hình, ma quái, thậm chí, có nhà còn làm một cái nghĩa địa
ngay trong sân nhà, tôi cứ thắc mắc, cái xứ gì mà quái lạ, trước nhà mà rinh mồ
mả để đầy...
À thì ra là Halloween! Giờ thì tôi đã hiểu tại sao ngày đầu tiên đi chợ ở đây, tôi thấy cả một khu bán loại đồ này và kẹo thì quá trời quá đất, làm tôi nghĩ người Mỹ ăn kẹo quá nên ai nấy đều mập và cao lớn! Đúng là Tư Ếch đi Mỹ!
Thời ấy, thành phố nơi tôi đến định cư có rất ít người Việt Nam cư ngụ, chưa có chùa, chưa có những cộng đồng người Việt Quốc gia. Do đó, mỗi năm, vào ngày 31 tháng 10, tôi cũng mua mấy bộ costumes cho Khương và Bình mặc đi xin kẹo.
Ngày lễ ma quỉ này vui lắm, mặc dù có những người hoá trang trông thật dữ dằn nhưng họ không hại ai hết, họ là những con quỷ dễ thương, miệng nhe nanh với màu son đỏ như máu nhưng vẫn có nụ cười hiền hoà, ánh mắt vui vẻ khi nhận những viên kẹo của người ta, còn biết nói cám ơn rất lịch sự.
Có một năm, cũng vào ngày lễ này, tôi đưa các con tôi đến Central Mall, một khu buôn bán lớn nhất của thành phố; bỗng tôi thấy một cô gái Mỹ khoảng 20 tuổi, mặc một bộ đồ sát thân người bằng ren mỏng dính, thấy hết bên trong. Mọi người bu quanh cô ta, nhất là đám thanh niên trẻ, cứ cười và đi theo một bên, còn cô nàng thì tỉnh queo! Thiệt hết biết!
Thình lình, hai anh chàng cảnh sát cao lớn, đi tới trước mặt cô gái, nói gì đó, xong 2 anh chàng kè cô nàng ra khỏi Mall. Tôi biết là cho dù xứ này văn minh cỡ nào đi nữa, cho dù lễ này mọi người có quyền hoá trang thế nào cũng được nhưng vẫn ở trong một giới hạn, không thể tuỳ tiện!
Ngày Halloween năm nay sắp đến, những gương mặt quỷ hiền hoà dễ thương sẽ xuất hiện trên khắp nẻo đường, trẻ con vẫn nôn nao chờ đón...
À thì ra là Halloween! Giờ thì tôi đã hiểu tại sao ngày đầu tiên đi chợ ở đây, tôi thấy cả một khu bán loại đồ này và kẹo thì quá trời quá đất, làm tôi nghĩ người Mỹ ăn kẹo quá nên ai nấy đều mập và cao lớn! Đúng là Tư Ếch đi Mỹ!
Thời ấy, thành phố nơi tôi đến định cư có rất ít người Việt Nam cư ngụ, chưa có chùa, chưa có những cộng đồng người Việt Quốc gia. Do đó, mỗi năm, vào ngày 31 tháng 10, tôi cũng mua mấy bộ costumes cho Khương và Bình mặc đi xin kẹo.
Ngày lễ ma quỉ này vui lắm, mặc dù có những người hoá trang trông thật dữ dằn nhưng họ không hại ai hết, họ là những con quỷ dễ thương, miệng nhe nanh với màu son đỏ như máu nhưng vẫn có nụ cười hiền hoà, ánh mắt vui vẻ khi nhận những viên kẹo của người ta, còn biết nói cám ơn rất lịch sự.
Có một năm, cũng vào ngày lễ này, tôi đưa các con tôi đến Central Mall, một khu buôn bán lớn nhất của thành phố; bỗng tôi thấy một cô gái Mỹ khoảng 20 tuổi, mặc một bộ đồ sát thân người bằng ren mỏng dính, thấy hết bên trong. Mọi người bu quanh cô ta, nhất là đám thanh niên trẻ, cứ cười và đi theo một bên, còn cô nàng thì tỉnh queo! Thiệt hết biết!
Thình lình, hai anh chàng cảnh sát cao lớn, đi tới trước mặt cô gái, nói gì đó, xong 2 anh chàng kè cô nàng ra khỏi Mall. Tôi biết là cho dù xứ này văn minh cỡ nào đi nữa, cho dù lễ này mọi người có quyền hoá trang thế nào cũng được nhưng vẫn ở trong một giới hạn, không thể tuỳ tiện!
Ngày Halloween năm nay sắp đến, những gương mặt quỷ hiền hoà dễ thương sẽ xuất hiện trên khắp nẻo đường, trẻ con vẫn nôn nao chờ đón...
Mừng đón Halloween đang tới, xin cầu nguyện cho thế giới hoà bình, cho nước Mỹ
an lành, sẽ không còn bọn khủng bố trên đời này, để trên những gương mặt quỷ
trong ngày Halloween của tôi mãi mãi vẫn hiền hoà, miệng nói: TRICK OR TREAT với
nụ cười rạng rỡ khi đón nhận vài viên kẹo ngọt ngào!
Fort Smith, Tháng 10, 2016.
Fort Smith, Tháng 10, 2016.