Ngày
xưa, có hai vợ chồng nông dân sống rất nhân hậu. Họ cần cù làm việc, tiết kiệm
và hay giúp đỡ người nghèo. Họ đã cất được 5 gian nhà gỗ lim, có trâu khỏe, ruộng
tốt, vườn cau, ao cá. Nhưng cuộc sống lại không đơn giản như thế, bởi vì họ vẫn
buồn vì không có con cái. Làng xóm dị nghị, họ tìm thầy tìm thuốc khắp nơi, tốn
kém nhiều rồi. Một hôm, có người mách rằng họ muốn có con thì phải cầu tự –
nghĩa là phải làm điều gì đó để lại công đức cho thần thánh, cho người đời.
Từ
đó, đêm nào họ cũng trằn trọc tìm việc làm công đức. Người chồng đề nghị lấy tiền
xây dựng một ngôi đền, người vợ đồng ý. Ngay hôm sau, họ đi mua gỗ. Ba tháng
sau, ngôi đền uy nghi mọc giữa thôn Đoài. Các vị thần Của Cải, Trí Tuệ, Sức Khỏe,
Ăn Chơi đều quy tụ về. Ai ước nguyện sao thì được vậy.
Vợ
chồng nọ cầu xin có con, thần thương lắm nên cho họ có con trai khôi ngô và khỏe
mạnh. Nhưng họ quý con quá nên hóa tội. Được nuông chiều, cậu Hợi trái tính ngược
nết, đối xử tệ với song thân. Cậu lười biếng, chỉ thích ngủ và chơi bời, dỗ
dành mãi mới chịu đến trường, nhưng vừa ngồi xuống ghế đã ngủ gật, thế nên học
suốt ba năm vẫn chưa viết được chữ Hợi – tên của nó. Rồi Hợi bỏ học, la cà lêu
lổng khắp xóm làng, ngoài bãi, ven sông,... Tệ hơn nữa, khi có vợ thì Hợi lại
đuổi cha mẹ ra ở riêng. Mặc thế, ông bà vẫn hết lòng chiều chuộng vì thương
con.
Lúc
người vợ hấp hối, bà bảo chồng gọi Hợi lại, nắm lấy tay và nói trong hơi thở thều
thào: “Cha mẹ thật ân hận vì chưa lo cho con được nhiều. Nay mẹ sắp qua đời,
mẹ muốn biết con có nguyện vọng gì để khi xuống suối vàng mẹ sẽ phù hộ cho con”.
Nghe vậy, Hợi nói ngay: “Con ước suốt đời không làm mà được ăn no, ngủ không
bị quấy rầy. Tóm lại, con muốn được người ta hầu hạ”.
Mai
táng vợ xong, người chồng vào đền cầu xin cho con được như ý nguyện. Các thần
linh hội ý với nhau và thấy thật khó xử. Nếu xin giàu sang, minh mẫn, khỏe mạnh
hoặc ăn chơi phóng đãng thì dễ. Đằng này nó chỉ ước mơ tầm thường là ăn no, ngủ
kỹ. Khó nữa là nó muốn bắt người ta hầu hạ, điều này vượt quá quyền hạn của các
vị thần trong đền. Họ bàn với nhau tâu lên Ngọc Hoàng. Vừa nghe xong, Ngọc
Hoàng ngoảnh lại nói với thần Trí Tuệ: “Thật đáng buồn cho giống người. Ta
sinh ra họ cốt để làm đẹp cho thiên hạ. Vậy mà nay có kẻ chỉ ước ao ăn ngủ, lại
còn muốn người ta hầu hạ nữa. Thật tồi tệ, tệ quá!”
Thần
Trí Tuệ cúi đầu lạy: “Bẩm Ngọc Hoàng, cha mẹ của Hợi là người nhân đức,
chính họ đã có công xây đền cho các thần linh. Nếu ta không giúp họ thì sẽ mất
uy tín ạ”.
Ngọc
Hoàng thấy thần Trí Tuệ nói đúng, nhưng như thế thì vô lý quá. Ai đời là đồng
loại với nhau mà lại bắt người này hầu hạ người kia. Bỗng Ngọc Hoàng reo lên: “Ta
nghĩ ra rồi. Thần lại đây ta bảo”.
Thần
Trí Tuệ hớn hở đến quỳ dưới bệ rồng nghe Ngọc Hoàng ôn tồn: “Tên Hợi ước được
ăn no, ngủ yên, có người hầu hạ chứ gì? Thế thì Ta cho nó làm kiếp con lợn. Nó
được như thế, nhưng đoản thọ và chính tay người hầu hạ nó sẽ giết nó”.
Thần
Trí Tuệ toan biện hộ cho người nông dân vài điều nữa nhưng Ngọc Hoàng đã giũ áo
đi ra. Thần buồn bã bay về làng Đoài thì được tin ông lão nông dân và con trai
tên Hợi đã mất cách đây nửa năm. Điều lạ là trong làng Đoài mọc lên một ngọn
núi nhỏ có lửa, cháy chập chờn dòng chữ “Ốc Thượng Thổ”. Trong làng Đoài nhà ai
cũng có ổ tò vò mọc chi chít trên nóc nhà, nhà nào cũng nuôi một giống vật lạ:
Mõm dài, tai lớn, bốn chân nhỏ, thân mập ù, nục nịch thịt. Tiếng kêu “éc éc”
nghe ghê lắm. Giống ấy phàm ăn, cứ ăn xong thì ngủ. Hơi ngót dạ lại rống đòi ăn
làm cho người làng phải bưng xách nấu nướng thật vất vả. Vì nguyện vọng nuôi nó
chóng lớn để mau giết thịt nên người ta đặt tên là Lớn. Lâu ngày, người ta gọi
chệch là... Lợn.
Sự
tích là câu chuyện răn đời. Sự Tích Con Lợn nhắc nhở các bậc cha mẹ đừng nuông
chiều con cái, thương không đúng cách chỉ là hại con (và tự hại mình), ghét con
đúng cách lại là thương con. Lời xưa vẫn không hề cũ: “Thương con cho roi
cho vọt, ghét con cho ngọt cho bùi”.
Thật
vậy, tiền nhân so sánh: “Dưỡng nam bất giáo như dưỡng lư, dưỡng nữ bất giáo
như dưỡng trư” – nghĩa là “Nuôi con trai mà không dạy cũng như nuôi con lừa,
nuôi con gái mà không dạy cũng như nuôi con heo” (Lư là Lừa, Trư là Heo, Lợn).
ST
Lợn ơi là Lợn!
Trả lờiXóa:))
https://3.bp.blogspot.com/-FfD8j09ZE_I/XBhkkliCihI/AAAAAAAAKx8/lTB258H32CEr7tVkfmg78Aun6R3rrPcigCLcBGAs/s400/KH-happy-new-year-2019-22.jpg
Năm nay anh DVD có nhậu giò thủ không đấy!
Xóahttps://mandalanepal.com/uploads/news/2018_12/vec-to-tet-2019-min5bd6db2666886_03609307c337b028b3c530d65b5a79a7.jpg
Xem lại thấy hình trùng lặp nên tặng anh DVD hình cô gái Xuân.
Xóahttp://ydvn.net/stores/images/da%20tuoi%20tan%20sang%20sua%20va%20bach%20benh%20tieu%20tan%20chi%20bang%20cach%20tam%20voi%20la%20cay%20nay.jpg
http://media.phapluatplus.vn/files/dunghia/2016/02/06/lua-1-1347.jpg
Xóa