Có
người thanh niên yêu biển, chọn nghề hàng hải từ độ tuỗi thanh xuân để thỏa chí
tang bồng. Chàng thủy thủ trẻ lấy biển khơi làm nhà, lấy trăng sao làm bậu bạn.
Niềm vui của chàng là những chuyến hải hành vượt trùng khơi, không bến đỗ. Sóng
gió, gian nan, phong ba hay bão tố vẫn không làm chùn bước, chàng vẫn miệt mài
ra đi cùng năm tháng.
Thú
tiêu khiển của người thủy thủ là những buỗi trời yên, chàng ngưng làm việc để
lên boong tàu ngắm nhìn biển lặng. Có một buỗi chiều, đang lúc một mình ngắm cảnh
hoàng hôn trên biển cả, người thủy thủ chợt nhìn thấy từ lòng biển sâu xuất hiện
con thủy quái dị hình. Con kình ngư khổng lồ với chiếc đầu đen xì to lớn, lắc
lư bơi về phía mạn thuyền nơi người thủy thủ đang đứng. Nó ngoác chiếc mồm rộng
đỏ lòm, lỡm chỡm hàm răng nhọn hoắc, vừa bơi vừa giương đôi mắt nhồi sòng sọc
nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống chàng. Hoảng hốt, người thủy thủ vội vả rời
boong tàu, trốn chạy xuống lòng thuyền với nỗi sợ hải, hoang mang. Hình ảnh cái
mồm rộng đỏ lòm, và nhất là đôi mắt nhồi to lớn sòng sọc nhìn chàng, người thủy
thủ không còn dám lên boong tàu để ngắm nhìn trời mây lồng lộng trong những
hoàng hôn hay bình minh trên mặt biển, là những thú vị mà chàng hằng yêu thích.
Bẳng đi một thời gian, nhớ cảnh trời xanh sóng biếc với mây chiều lãng đãng,
chàng thủy thủ lại lên boong, trèo lên cột buồm cao nhứt để ngắm nhìn biển xa,
thì kìa, từ ngoài khơi con quái vật của trùng dương lại xuất hiện bơi về phía
tàu, vẫn với đôi mắt sòng sọc nhìn chàng. Điều kỳ lạ, cả tàu chỉ có người thủy
thủ nầy nhìn thấy con thủy quái, trong khi những người khác trên tàu không nhìn
thấy gì cả ngoài nước biếc, sóng xanh. Rồi từ đó, mỗi khi lên boong, người thủy
thủ nầy lại nhìn thấy con thủy quái dị hình bơi theo chiếc tàu của chàng đi khắp
nẻo trùng dương.
Ngày
lại ngày, người thủy thủ trẻ năm xưa đã vào tuỗi trung niên; bây giờ, chàng
không còn là một thủy thủ vô danh, nhưng đã thành vị thuyền trưởng lão luyện
dày dặn kinh nghiệm hải hành. Viên thuyền trưởng vẫn làm việc hăng say trên tàu
ngang dọc khắp vùng biển cả, và con thủy quái ngày nào vẫn lẻo đẻo bơi theo tàu
đi đây đó như người bạn trung thành.
Đến
ngày kia, khi năm tháng đã dài, tuỗi đã cao, viên thuyền trưởng can trường
không muốn nhìn thấy con thủy quái dị hình làm nặng lòng nữa, ông quyết định phải
một phen chiến đấu sanh tử, một mất một còn với nó. Sau khi giao trọng trách và
quyền hành thuyền trưởng cho người khác, ông rời tàu nhất quyết ra đi tìm gặp
con thủy quái để chiến đấu trực diện tiêu diệt nó, hoặc nó sẽ ăn tươi nuốt sống
ông.
Ông
chọn thanh đao thật sắc và chiếc lao thật nhọn, cứng rắn nhứt rồi xuống chiếc
thuyền con, rời tàu để một mình đi vào biển cả. Ông cứ đi như vậy cả một ngày
mà chẳng thấy thủy quái đâu. Chiều đến, một mình trên vùng biển bao la, viên
thuyền trưởng nản chí. Ông nóng lòng bước tới mủi thuyền rồi cất tiếng gọi to,
mong con thủy quái nghe được mà xuất hiện. Quả thật, ông chờ đợi không lâu, thì
từ xa chiếc đầu to lớn, đen xì của con quái vật trùng dương vừa nhô lên mặt biển,
bơi vội vả về phía ông. Viên thuyền trưởng đứng yên thủ thế, lòng không hề nao
núng.
Con
quái vật bơi đến trước mủi thuyền, từ chiếc mồm to lớn lỡm chỡm răng nhọn, nó
nói với thuyền trưởng :
-
Chào ông thuyền trưởng, bấy lâu nay tôi theo đuỗi ông để tặng cho ông một món
quà vì nghe tiếng ông can trường, mến tài ông thao lượt. Nhưng ông cứ né tránh
tôi, mãi đến hôm nay ông đã già, và tôi cũng đã ít nhiều mệt mỏi. Vậy giờ đây,
ông hãy buông vũ khí xuống, xòe tay ra để tôi tặng ông viên ngọc quí, là bảo vật
có một không hai trên đời. Cầm viên ngọc nầy trong tay, ông sẽ nghe được tiếng
nói của chim trời, cá nước; cả tiếng thì thầm của vũ trụ mà nghiệm lẽ nhiệm mầu
sinh tử, tồn vong.
Nói
xong, con thủy quái bơi đến trước mặt viên thuyền trưởng và nhả vào tay ông một
viên ngọc tuyệt đẹp, rồi quẫy đuôi lặng mất xuống biển sâu sau khi gục gặc chiếc
đầu to như lời từ giã.
Ít
lâu sau, người ta tìm thấy trên vùng biển đó một chiếc thuyền con, trên thuyền
có bộ xương khô lưng ngồi tựa mạn, mặt quay về hướng mặt trời, trong tay còn nắm
chặt một viên sỏi tròn, trắng mịn, óng ánh xa cừ.
Sưu
tầm
Con quái vật là sự lành hay sự dữ?
Trả lờiXóa:-?
Chào ông thuyền trưởng, bấy lâu nay tôi theo đuỗi ông để tặng cho ông một món quà vì nghe tiếng ông can trường, mến tài ông thao lượt. Nhưng ông cứ né tránh tôi, mãi đến hôm nay ông đã già, và tôi cũng đã ít nhiều mệt mỏi. Vậy giờ đây, ông hãy buông vũ khí xuống, xòe tay ra để tôi tặng ông viên ngọc quí, là bảo vật có một không hai trên đời. Cầm viên ngọc nầy trong tay, ông sẽ nghe được tiếng nói của chim trời, cá nước; cả tiếng thì thầm của vũ trụ mà nghiệm lẽ nhiệm mầu sinh tử, tồn vong.
XóaTheo anh nó làm như vậy TỐT hay XẤU?
https://pystravel.vn/wp-content/uploads/2015/02/co-to-pys-travel1241.jpg
"Ít lâu sau, người ta tìm thấy trên vùng biển đó một chiếc thuyền con, trên thuyền có bộ xương khô lưng ngồi tựa mạn, mặt quay về hướng mặt trời, trong tay còn nắm chặt một viên sỏi tròn, trắng mịn, óng ánh xa cừ."
XóaDVD thật sự chẳng biết con quái vật là sự lành hay sự dữ?
:(
https://w3.trithucvn.net/wp-content/uploads/2017/09/hoa-diep-son-ha.jpg
Con quái vật có ý tốt tặng cho ông thuyền trưởng viên ngọc quý nhất trên đời đương nhiên là tốt rồi. Còn ông chết khô trên chiếc thuyền là có thể do ông già yếu không còn sức lái một chiếc thuyền vượt qua sóng gió biển cả đến nơi ông muốn.
Xóa"Cầm viên ngọc nầy trong tay, ông sẽ nghe được tiếng nói của chim trời, cá nước; cả tiếng thì thầm của vũ trụ mà nghiệm lẽ nhiệm mầu sinh tử, tồn vong."
XóaCó lẽ ông ta "nghe" được mọi thứ nhưng không "nghiệm" được "lẽ nhiệm mầu sinh tử, tồn vong" nên ông ta cũng chết khô như những người không có viên ngọc; còn viên ngọc biến thành (hoặc "chỉ là") viên sỏi trắng bình thường???
:-?