Hai anh chị là người nhà bệnh nhân của tôi. Hồi mới ra trường, tôi làm phòng mạch khám đa khoa. Cái nào không biết thì hỏi, nếu vượt quá sức mình thì tìm chỗ gởi bệnh nhân đi. Vì vậy, tôi trở thành bác sĩ “gia đình” cho rất nhiều gia đình. Tôi không chỉ biết bệnh nhân, mà biết cả người nhà của họ.
Anh
chị cũng cỡ tuổi tôi, lấy nhau hơn chục năm mà không có con. Đối với anh chị,
tôi không chỉ là “bác sĩ gia đình”, mà còn là chỗ để họ tâm sự, và hỏi ý
kiến cả về những việc không thuộc chuyên môn y khoa. Điều mà anh chị muốn hỏi
tôi, là anh chị có nên xin một cháu bé không? Và nếu có thì xin như thế nào?
Thực
tình thì khi đi học sản khoa, tôi chỉ chăm chăm vô chuyên môn mà không để ý đến
vụ cho, bán con. Tôi chẳng có chút kiến thức nào. Thì ra, theo họ điều tra, có
hẳn một đường dây, bao gồm các “cò” ở cổng các bệnh viện có khoa sản,
chuyên môi giới mua bán con. Điều này xuất phát từ việc có những người có con
ngoài ý muốn hoặc nghèo quá, không nuôi nổi con, và những người hiếm muộn. Sau
khi đồng ý mua bán thì khi có đứa trẻ, họ trao tiền, nhận đứa trẻ, và có thể có
cả giấy chứng sanh để về làm khai sanh.
Cuối cùng thì anh chị cũng có được một cháu bé qua con đường đó. Theo quy định của nhóm “cò”, anh chị và mẹ cháu bé không được biết nhau, tất cả phải thông qua “cò”, tránh việc sau này mẹ cháu bé đổi ý. Đó là một bé gái, lớn hơn con trai đầu của tôi đúng 1 tháng. Anh chị bàn với nhau và quyết định xin con gái. Điều này hơi lạ vì họ là người Hoa. Thường thì người Hoa thích con trai hơn.
Ảnh minh họa: Cảnh chị Dậu bán cháu Tý cho nhà Nghị Quế trong
phim “Chị Dậu”.
Sau
này, phòng mạch tôi đông quá. Lúc ấy lại chưa có hình thức phòng khám tư nhân
có nhiều bác sĩ, nên tôi phải giới hạn lại, chỉ khám chuyên khoa. Sau này, khi
công việc nhiều, tôi lại giới hạn, mỗi buổi chỉ khám 30 bệnh nhân. Vì vậy, tôi
ít gặp anh chị dần.
Tuy
nhiên, năm nào thì tôi cũng gặp anh chị và cháu ít nhất một lần. Nhà anh chị
bán giò chả. Quanh năm có mua ở đâu cũng được (thực ra thì trong năm tôi chẳng
bao giờ tự tay đi mua giò chả cả), nhưng cứ Tết là nhất định tôi đến mua giò chả
ở tiệm của gia đình anh chị. Vậy là gặp anh chị và cháu.
Năm
vừa rồi tôi đến trễ. Mọi khi, thường là 28 hay 29 tôi đến, năm rồi, đến đầu giờ
chiều 30 tôi mới đến. Chị nói cả nhà bảo là chắc năm nay tôi không mua giò chả
chỗ anh chị. “Nhưng con bé này nói cứ để đó chờ chú đến hết giờ hãy bán”.
Chị nói và chỉ cô bé con anh chị, lúc đó đã trên 30 tuổi. Năm nào gia đình cũng
để sẵn cho tôi một cặp lụa và một cặp thủ. Tiệm của gia đình anh chị rất đắt
hàng, không sợ ế, tôi không mua là có người lấy liền.
Cháu
đã là một cử nhân marketing, làm việc cho một công ty lớn. Cháu cũng đã lập gia
đình hồi dịch, đám cưới dự định tổ chức, chưa kịp đưa thiệp mời thì bị cấm tổ
chức do dịch. Theo truyền thống gia đình anh chị, đến dịp bán Tết, cả nhà phải
tập trung về để bán. Những ngày đó, con đường trước cửa nhà anh chị luôn đông
nghẹt, kẹt đường.
Tôi
chưa bao giờ hỏi anh chị, xem cháu có biết là anh chị xin (hay mua) cháu chứ
không phải là sanh ra cháu không (hồi đó, anh chị có làm giấy chứng sanh và làm
khai sanh cho cháu). Tuy nhiên, những gì tôi nhìn thấy, thì họ là một gia đình,
rất đầm ấm.
Tác giả : Võ Xuân Sơn
Câu chuyện thật đẹp và nhân văn. Lại càng thêm buồn cho vụ án "bán con" ở Trà Vinh xử ngày 15/1 vừa rồi, vợ chồng nghèo bán con để nhận 18 triệu nuôi 3 con nhỏ còn lại phải lãnh án chồng 13 + vợ 10 năm. mà xót.
Trả lờiXóaChúc Fa an vui.
Bỏ con, cho con, bán con. . . Ngày nay sao nhiều quá!!
Xóahttps://giainhanh.com/wp-content/uploads/2017/12/tre-khong-noi-nuong-tua.jpg