Mọi người trên chuyến xe cứu trợ không khỏi xúc động khi nhìn thấy một cậu bé da đen sạm gầy trơ xương, quần áo tả tơi đuổi theo chiếc xe tải to lớn chở đầy quà cứu trợ.
Ngay lập tức, nhóm tình nguyện viên chúng tôi quay vào xe lấy quà cứu trợ trao cho cậu bé.
“Anh định làm gì vậy? Bỏ xuống!” tình nguyện viên người Mỹ quát lớn.
Chúng tôi không khỏi bất ngờ trước hành động kì quặc của chàng trai người Mỹ. “Chúng ta đến đây để giúp mọi người kia mà?” Họ nghĩ thầm.
“Chào em, tụi anh đã đi rất xa để đến đây. Trên xe có rất nhiều thứ, em có thể giúp anh chuyển chúng xuống không? Tụi anh sẽ trả công cho em”. Tình nguyện viên người Mỹ hỏi cậu bé.
Trong khi đứa trẻ còn đang lưỡng lự, thì các cậu bé khác đã chạy tới trước chiếc xe. Tình nguyện viên người Mỹ cũng đề nghị giống như vậy với chúng.
Một đứa trong nhóm xung phong khuân thùng bánh bích quy xuống xe.
“Rất cám ơn em đã giúp anh, đây là phần thưởng cho em – một thùng bánh bích quy và một cái chăn bông được trao cho cậu bé – Không còn ai sẵn lòng giúp đỡ bọn anh nữa sao?“
Những đứa trẻ lập tức trèo lên xe và trong tích tắc hàng hóa đã nằm ngay ngắn dưới mặt đất. Các tình nguyện viên nhanh chóng trao cho mỗi em một phần quà cứu trợ.
Một đứa trẻ đến muộn vô cùng thất vọng khi nhìn thấy cái thùng xe tải trống rỗng. Em không biết mình phải làm gì để được nhận quà.
“Hãy nhìn xem, mọi người đang rất mệt mỏi. Thật tuyệt vời nếu em có thể tặng mọi người một bài hát.” Tình nguyện viên người Mỹ gợi ý.
“Cám ơn em, bài hát thật tuyệt!” Chàng trai vừa nói vừa trao cho cậu bé một phần quà.
Trước các hành động của tình nguyện viên Mỹ, nhóm chúng tôi không khỏi trầm tư, suy nghĩ…
Đêm đó, các tình nguyện viên đã có dịp trò chuyện cùng nhau. Anh bạn người Mỹ nói:
“Thật xin lỗi vì thái độ của tôi ban sáng, tôi không nên lớn tiếng như thế. Nhưng bạn biết không; nghèo không phải là cái tội, nhưng nếu những đứa trẻ ấy nhận được sự giúp đỡ của mọi người một cách quá dễ dàng, rất có thể chúng sẽ hình thành lối nghĩ: dùng sự nghèo đói của mình để mưu sinh, chứ không cố gắng phấn đấu để vươn lên. Lúc ấy, chúng sẽ càng nghèo khổ hơn. Đó không phải là lỗi do chúng ta gây ra hay sao?”
Có thể nói hôm đó là một ngày dài đầy trải nghiệm.
Dường như những đứa trẻ đã quen với việc được mọi người giúp đỡ bằng cách phân phát thức ăn, nhu cầu yếu phẩm hay tiền bạc mỗi khi đến đây. Cho nên chúng ngang nhiên đứng trên đường chờ những chuyến xe thiện nguyện đến phát quà.
Làm việc thiện không khó nhưng cũng không đơn giản, cần có lý trí không nên vì hành động của mình mà gây ảnh hưởng xấu cho thế hệ tương lai.
Ngay lập tức, nhóm tình nguyện viên chúng tôi quay vào xe lấy quà cứu trợ trao cho cậu bé.
“Anh định làm gì vậy? Bỏ xuống!” tình nguyện viên người Mỹ quát lớn.
Chúng tôi không khỏi bất ngờ trước hành động kì quặc của chàng trai người Mỹ. “Chúng ta đến đây để giúp mọi người kia mà?” Họ nghĩ thầm.
“Chào em, tụi anh đã đi rất xa để đến đây. Trên xe có rất nhiều thứ, em có thể giúp anh chuyển chúng xuống không? Tụi anh sẽ trả công cho em”. Tình nguyện viên người Mỹ hỏi cậu bé.
Trong khi đứa trẻ còn đang lưỡng lự, thì các cậu bé khác đã chạy tới trước chiếc xe. Tình nguyện viên người Mỹ cũng đề nghị giống như vậy với chúng.
Một đứa trong nhóm xung phong khuân thùng bánh bích quy xuống xe.
“Rất cám ơn em đã giúp anh, đây là phần thưởng cho em – một thùng bánh bích quy và một cái chăn bông được trao cho cậu bé – Không còn ai sẵn lòng giúp đỡ bọn anh nữa sao?“
Những đứa trẻ lập tức trèo lên xe và trong tích tắc hàng hóa đã nằm ngay ngắn dưới mặt đất. Các tình nguyện viên nhanh chóng trao cho mỗi em một phần quà cứu trợ.
Một đứa trẻ đến muộn vô cùng thất vọng khi nhìn thấy cái thùng xe tải trống rỗng. Em không biết mình phải làm gì để được nhận quà.
“Hãy nhìn xem, mọi người đang rất mệt mỏi. Thật tuyệt vời nếu em có thể tặng mọi người một bài hát.” Tình nguyện viên người Mỹ gợi ý.
“Cám ơn em, bài hát thật tuyệt!” Chàng trai vừa nói vừa trao cho cậu bé một phần quà.
Trước các hành động của tình nguyện viên Mỹ, nhóm chúng tôi không khỏi trầm tư, suy nghĩ…
Đêm đó, các tình nguyện viên đã có dịp trò chuyện cùng nhau. Anh bạn người Mỹ nói:
“Thật xin lỗi vì thái độ của tôi ban sáng, tôi không nên lớn tiếng như thế. Nhưng bạn biết không; nghèo không phải là cái tội, nhưng nếu những đứa trẻ ấy nhận được sự giúp đỡ của mọi người một cách quá dễ dàng, rất có thể chúng sẽ hình thành lối nghĩ: dùng sự nghèo đói của mình để mưu sinh, chứ không cố gắng phấn đấu để vươn lên. Lúc ấy, chúng sẽ càng nghèo khổ hơn. Đó không phải là lỗi do chúng ta gây ra hay sao?”
Có thể nói hôm đó là một ngày dài đầy trải nghiệm.
Dường như những đứa trẻ đã quen với việc được mọi người giúp đỡ bằng cách phân phát thức ăn, nhu cầu yếu phẩm hay tiền bạc mỗi khi đến đây. Cho nên chúng ngang nhiên đứng trên đường chờ những chuyến xe thiện nguyện đến phát quà.
Làm việc thiện không khó nhưng cũng không đơn giản, cần có lý trí không nên vì hành động của mình mà gây ảnh hưởng xấu cho thế hệ tương lai.
ST
“Anh định làm gì vậy? Bỏ xuống!” tình nguyện viên người Mỹ quát lớn.
Trả lờiXóaKhi mới đọc đến đây mình cũng rất khó chịu với thái độ của tình nguyện viên người Mỹ này.Nhưng sau đó,nhận ra cách hành xử rất thông mình và nhân văn của bạn ấy,mình thật cảm phục.Thông thường những hành động trong tình huống này luôn bị thúc giục bởi cảm tính...Tuy bạn tình nguyên viên ấy còn trẻ,nhưng trong môi trường văn hóa cao,đã tạo điều kiện thuận lợi cho họ đào luyện nhân cách và tư duy sớm triển nở và trưởng thành.Một bài học tuyệt vời cho mọi người ! Mọi hành động trong hiện tại phải tiên liệu và định lượng được những hệ quả ở tương lai.Và,dù làm bất cứ việc gì cũng phải biết tôn trọng phẩm giá con người.Đây là yếu tính mà trong xã hội chúng ta còn lơ là....
Cảm ơn Fa,chúc bạn sức khỏe !
Cám ơn anh Quỳnh đã chia sẻ những suy nghĩ của mình rất chính xác. Thường thì các bạn đi giúp người nghèo một hai lần chưa có kinh nghiệm. Những người đi thường xuyên có óc quan sát và biết tổ chức, họ làm rất chuyên nghiệp. Họ phải biết ứng phó trước các tình huống bất ngờ tại nơi phát quà. Quan trọng là làm sao khi họ đi rồi, người địa phương vui vẻ và luyến tiếc mong gặp họ lại nhiều lần.
XóaRiêng Fa thì một đi không trở lại, lần sau đi địa phương khác nghèo hơn.
http://i629.photobucket.com/albums/uu11/troimay/HOA/hoa-hong-ma-vang-24k-nu_zpssvqfoqtc.jpg
"...Làm việc thiện không khó nhưng cũng không đơn giản, cần có lý trí không nên vì hành động của mình mà gây ảnh hưởng xấu cho thế hệ tương lai." Đồng quan điểm nhé.Chúc an lành.Mến
Trả lờiXóahttp://anhdep.pro/wp-content/uploads/2014/08/tuyen-tap-hinh-anh-hoa-sen-dep-13.jpg
Làm việc thiện tế nhị lắm anh, nhất là đối với người vùng sâu, vùng cao, người dân tộc. Phải nhanh lẹ, tinh ý, và nụ cười luôn có trên môi. Họ rất ngại nói chuyện, nhưng họ thích nghe mình nói lắm. Chúc anh có nhiều sức khỏe.
Xóahttp://i629.photobucket.com/albums/uu11/troimay/HOA/Tulip%20tim_zps7kdgrfri.jpg
http://a9.vietbao.vn/images/vn905/Am_Thuc/50934616_cafesuade-5.jpg
Trả lờiXóaMời Fa cafe cuối tuần thanh thản!
Cám ơn bạn Hùng Phi cho uống cà phê sữa đá ngon tuyệt! Chúc bạn tối chủ nhật vui hết ga.
Xóahttp://i629.photobucket.com/albums/uu11/troimay/Hinh%20Comment%202015/P_20150730_102537_zpswog35yg9.jpg
:) Làm việc thiện không khó nhưng cũng không đơn giản, cần có lý trí không nên vì hành động của mình mà gây ảnh hưởng xấu cho thế hệ tương lai.
Trả lờiXóaHay lắm.
http://3.bp.blogspot.com/-2lITps0JU8Q/VWx4ohF6TTI/AAAAAAAAHqA/y3W31ppgP9E/s640/2..gif
Cám ơn chị Lan Huệ. Chị lúc này có đi tặng quà cho người nghèo không?
Xóahttp://i629.photobucket.com/albums/uu11/troimay/Gif/Mua%20Gif_zps8mwfqll1.gif
Hello my dear Fa, very nice post, thank you for share it.
Trả lờiXóahttp://farm4.static.flickr.com/3140/3079951164_2a5953b95b.jpg
https://www.youtube.com/watch?v=MUJ7Bx_QZHU
Dasha video clips very touching. Many who desire a warm heart to share food for the poor.
Xóahttp://i629.photobucket.com/albums/uu11/troimay/Gif/2015%20-%201g_zpsy8djus6r.gif