Bài viết đáng suy ngẫm, xin chia sẻ...
Trong một ca phẫu thuật, cô ý tá trẻ tuổi lần đầu tiên được tham gia ca mổ đã nói với bác sĩ phẫu thuật khi ông đang chuẩn bị khâu vết mổ lại: "Bác sĩ, chúng ta còn một miếng gạc chưa lấy ra khỏi bệnh nhân".
Ông bác sĩ, khá lớn tuổi, nói một cách quyết đoán: "Tôi đã lấy hết toàn bộ số gạc ra rồi. Chúng ta bắt đầu khâu vết mổ lại!".
Cô gái vẫn cương quyết: "Không được! Chúng ta đã dùng hết mười hai miếng gạc, trong khi mới lấy ra mười một miếng".
Bác sĩ nghiêm khắc nói với cô: "Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm! Khâu vết mổ lại!"
Cô lập tức kêu lớn lên: "Bác sĩ không được làm như vậy! Ông phải có trách nhiệm với bệnh nhân chứ!"
Bác sĩ lúc này mới mỉm cười, ông mở bàn tay mình ra với miếng gạc thứ mười hai đang nằm ở đó, rồi nói: "Cô đã chính thức trở thành phụ tá phẫu thuật của tôi rồi đó".
Ông đã thử thách sự chân chính của cô y tá trẻ, và cô đã có được điều ấy.
Triết lý:
Trong cuộc sống, cũng còn biết bao người đang sống "mũ ni che tai" cho yên phận, mà không đủ dũng cảm như cô y tá trẻ tuổi kia, để có thể kiên trì với bản thân, để có thể làm việc trong danh dự, để có thể dám mạo hiểm trước các thách thức của cuộc sống và đủ bất khuất để theo đuổi các mục tiêu của mình.
Trong một ca phẫu thuật, cô ý tá trẻ tuổi lần đầu tiên được tham gia ca mổ đã nói với bác sĩ phẫu thuật khi ông đang chuẩn bị khâu vết mổ lại: "Bác sĩ, chúng ta còn một miếng gạc chưa lấy ra khỏi bệnh nhân".
Ông bác sĩ, khá lớn tuổi, nói một cách quyết đoán: "Tôi đã lấy hết toàn bộ số gạc ra rồi. Chúng ta bắt đầu khâu vết mổ lại!".
Cô gái vẫn cương quyết: "Không được! Chúng ta đã dùng hết mười hai miếng gạc, trong khi mới lấy ra mười một miếng".
Bác sĩ nghiêm khắc nói với cô: "Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm! Khâu vết mổ lại!"
Cô lập tức kêu lớn lên: "Bác sĩ không được làm như vậy! Ông phải có trách nhiệm với bệnh nhân chứ!"
Bác sĩ lúc này mới mỉm cười, ông mở bàn tay mình ra với miếng gạc thứ mười hai đang nằm ở đó, rồi nói: "Cô đã chính thức trở thành phụ tá phẫu thuật của tôi rồi đó".
Ông đã thử thách sự chân chính của cô y tá trẻ, và cô đã có được điều ấy.
Triết lý:
Trong cuộc sống, cũng còn biết bao người đang sống "mũ ni che tai" cho yên phận, mà không đủ dũng cảm như cô y tá trẻ tuổi kia, để có thể kiên trì với bản thân, để có thể làm việc trong danh dự, để có thể dám mạo hiểm trước các thách thức của cuộc sống và đủ bất khuất để theo đuổi các mục tiêu của mình.
Thái Sang
Kẻ cặn bã
Hắn là trẻ mồ côi từ năm mới lên 5 tuổi. Trong cuộc sống của hắn không có hai từ “tình thương”. Hắn lăn lộn với đủ thứ nghề để có thể tồn tại, từ bán báo tới đánh giày. Khi trưởng thành, hắn tham gia vào các băng đảng đâm thuê chém mướn, giết người không gớm tay.
Bị cám dỗ, hắn trở thành con nghiện như đám bạn. Nhiều khi suy nghĩ về cuộc đời, hắn thấy mình là một thứ cặn bã của xã hội, một thứ không nên tồn tại. Cuộc sống của hắn đã đi vào ngõ cụt từ lâu và hắn không còn giá trị để sống nữa.
Vào một ngày, khi đang đi thì hắn bắt gặp một đứa bé đang chạy ra giữa đường nhặt trái bóng lúc ô tô phóng như bay đến. Kẻ cặn bã lao ra giữa đường, đẩy đứa bé vào lề và bị ô tô tông chết. Trước đó, chính bản thân hắn cũng không hiểu sao hắn làm vậy.
Chuyện kẻ cặn bã bị ô tô tông chết vì cứu đứa trẻ được lan truyền khắp nơi. Có người nghe chuyện rất xúc động, có người lại thấy đó là cái kết xứng đáng cho một kẻ cặn bã.
Chẳng ai ngờ được rằng, đứa trẻ được kẻ cặn bã cứu sống ngày nào nay đã trở thành bác sĩ đầu ngành. Bằng tài năng và y đức, cô đã cứu sống hàng ngàn người trong suốt cuộc đời hành nghề của mình.
Đã có rất nhiều cuộc hội thảo mời vị bác sĩ nổi tiếng tới để hỏi bí quyết của cô. Và trong tất cả các cuộc hội thảo, vị bác sĩ luôn nhắc đến một điều:
“Lúc nhỏ, một thiên thần đã cứu sống tôi. Nếu không có anh ấy sẽ không có tôi ngày hôm nay và tôi cũng chẳng còn cơ hội để thành bác sĩ cứu sống ai nữa.”
Vậy chẳng phải kẻ cặn bã kia đã gián tiếp cứu sống hàng ngàn người sao?!
Kẻ cặn bã không được ai yêu thương và thậm chí chính hắn cũng nghĩ mình không đáng sống và đã làm được điều kì diệu như vậy.
Bất cứ ai sinh ra trên đời đều có giá trị và sứ mệnh của riêng mình.
(Sưu tầm)
Cả 2 câu chuyện đều hay. Nhưng em thích câu chuyện thứ 2 hơn.
Trả lờiXóaCâu chuyện thứ nhất, cũng may là cô y tá gặp đc vị bác sĩ tốt đúng nghĩa. chứ thực tế, em k quơ đũa, nhưng hầu hết những người mạnh dạn đứng lên nói ra cái tiêu cực, cái xấu , tố giác cấp trên... đều có 1 kết cục ...k lấy gì làm sáng sủa. K chồng con, vợ con gì, 1 mình mình thì k sao. Còn có gia đình rồi, dù muốn dù k, vẫn phải lo an toàn cho con mình, cho người thân mình trước.
Nghe thì có vẻ ... hèn nhát quá, nhưng sự thật, " mũ ni che tai " mà sống lại ... Nghĩ mà cũng buồn anh hén.
http://i629.photobucket.com/albums/uu11/troimay/HOA/DHT074_zpsm4m6qf40.jpg
XóaEm nói đúng, tùy hoàn cảnh và năng lực mỗi người.