Đức Phật dạy: "Dầu chúng ta có ăn năn hối hận về những Nghiệp xấu đã làm trong quá khứ thì Nghiệp xấu cũ đó cũng không thể nào sữa chữa lại".
Những
việc chúng ta đã làm rồi thì chúng ta không thể trở lại quá khứ để làm lại. Cái
gì đã làm thì đã làm rồi, bởi thế ăn năn hối hận càng làm cho tình thế tệ hại
hơn, và càng tích lũy nhiều hành vi bất thiện hơn...Tôi có quen một người Ý Đại
Lợi. Người này rất băn khoăn thắc mắc về vấn đề bất đồng của các cá nhân trong
xã hội. Ông ta suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều. Ông tìm hỏi nhiều người về vấn
đề này, nhưng không tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Một ngày nọ ông đọc được một
cuốn sách về Phật Giáo trong đó có nói đến luật Nghiệp Báo.
Khi
đọc về luật Nghiệp Báo ông ta rất thỏa mãn với những lời giải thích của luật
Nghiệp Báo. Ông quyết định tìm hiểu thêm về đạo Phật. Ông sang Á Châu trở thành
một nhà sư, và mất ở tuổi tám mươi. Luật Nghiệp Báo là động lực đầu tiên khiến
ông trở thành một nhà sư Phật Giáo. Bài giảng về Nghiệp Báo hôm nay căn cứ vào Kinh Cūlakamma bhanga
trong Trung Bộ Kinh. Đây là bài kinh Đức Phật giảng cho chàng thanh niên Bà La
Môn Subha.
Chàng
thanh niên Bà la Môn Subha hỏi Đức Phật:
1.
Tại sao có người chết yểu, có người sống lâu?
2.
Tại sao có những người thường hay bị bịnh, có những người đầy đủ sức khỏe?
3.
Tại sao có những người mặt mày xấu xí, có những người đẹp đẽ?
4.
Tại sao có những người cô thế, có người đầy quyền uy.
5.
Tại sao có người nghèo nàn đói khổ, có người giàu sang sung túc?
6.
Tại sao có người sinh ra trong gia đình thấp kém, hạ liệt, trong giai cấp bần
cùng, có người sinh ra trong gia đình quyền quí, trong giai cấp cao sang?
7.
Tại sao có người ngu dốt (những người thiếu trí tuệ), có người thông minh?
Đức
Phật đã trả lời cho Subha một cách ngắn gọn về mười bốn hạng người trên:
Đức
Phật nói: "Này người thanh niên. Chúng sinh có Nghiệp là tài sản của mình.
Chúng sinh là kẻ thừa tự của Nghiệp của mình. Chúng sinh có nguồn gốc từ Nghiệp
của mình. Chúng sinh sinh ra từ Nghiệp của mình hay chúng sinh là thân bằng quyến
thuộc của Nghiệp mà mình đã tạo. Chúng sinh có Nghiệp là nơi nương nhờ. Ḍo
Nghiệp mà có sự khác nhau giữa các chúng sinh hay Nghiệp đã tạo ra sự khác nhau
giữa chúng sinh, Nghiệp đã tạo ra sự khác nhau giữa người và người".
Đức
Phật đã trả lời cho Subha một cách ngắn gọn như vậy. Subha bạch với Đức Phật rằng
anh ta không hiểu rõ những lời giải thích ngắn gọn của Đức Phật.
Subha
nói: "Bạch Ngài, con không hiểu rõ những lời giải thích ngắn gọn của Ngài.
Xin Ngài giảng giải rộng rãi, nhiều chi tiết hơn."
Đức
Phật bèn giảng giải cho Subha nhiều chi tiết hơn. Sở dĩ Đức Phật trả lời cho
Subha một cách ngắn gọn như vậy bởi vì Ngài biết rằng Subha là một người đầy
cao ngạo. Subha nghĩ rằng mình là người thông minh sáng láng có thể hiểu tất cả
những gì Đức Phật dạy dầu đó là những lời ngắn gọn. Đức Phật muốn làm cho tâm
cao ngạo của Subha giảm xuống để Subha có thể khiêm nhường nghe những lời giảng
giải của Ngài nên Đức Phật chỉ trả lời một cách ngắn gọn. Khi Subha thỉnh cầu Đức
Phật giảng giải chi tiết, Đức Phật mới giảng giải chi tiết cho ông ta. Mặc dầu,
những câu hỏi này được Subha hỏi, nhưng đây là những câu hỏi thường được mọi
người thắc mắc và muốn được trả lời, bởi vì họ đã từng gặp những vấn đề này
trong cuộc sống của con người.
Có
những người mặc dầu được sinh ra trong cùng một gia đình, có cùng cha cùng mẹ,
được nuôi dưỡng dưới cùng hoàn cảnh và điều kiện giống nhau, nhưng họ khác
nhau; có người thông minh, có người ngu đần; có người sống lâu, có người chết sớm,
người giàu, kẻ nghèo... Đây là những câu hỏi người ta thường đặt ra và muốn được
trả lời thỏa đáng.
Nếu
bạn đặt những câu hỏi này cho người tin tưởng vào Thượng Đế, vào ông Trời hay
vào Đấng Sáng Tạo thì bạn sẽ được trả lời rằng: "Bởi vì Thượng Đế, Chúa Trời
đã tạo ra như vậy."Câu trả lời này chắc chắn không làm bạn thỏa mãn.
Sẽ
có nhiều câu hỏi tiếp theo khi bạn được nghe câu trả lời như vậy. Chỉ có những
lời giải đáp của Đức Phật mới làm cho người ta thỏa mãn bởi vì những câu trả lời
của Đức Phật không vô lý. Đức Phật trả lời từng câu hỏi một của chàng thanh
niên Subha. Mặc dầu được sinh ra cùng cha cùng mẹ, được nuôi dưỡng cùng hoàn cảnh
và điều kiện giống nhau, nhưng chúng ta không thể lấy những điều kiện và hoàn cảnh
này làm nguyên nhân của sự bất đồng của họ, cũng không thể lấy lý do họ có cùng
cha, cùng mẹ nên nói sự di truyền là nguyên nhân. Cùng được nuôi dưỡng dưới những
điều kiện và hoàn cảnh giống nhau nhưng họ khác nhau. Như vậy, lý do của sự
khác nhau của những người trong cùng một gia đình phải là cái gì nằm ngoài di
truyền, và hoàn cảnh. Đức Phật chỉ cho chúng ta thấy rõ rằng: Có cái gì đó
trong quá khứ đã làm cho chúng ta, và đời sống của chúng ta khác nhau.
Đức
Phật đã giải thích cho Subha từng câu hỏi một:
1.
Tại sao có người chết yểu, có người sống lâu?"
Một
số người giết hại chúng sinh khác, không phải chỉ giết hại chúng sinh một lần
mà nhiều lần họ giết hại chúng sinh. Do hậu quả của sự giết hại này, họ tái
sinh vào bốn đường ác. Họ bị tái sinh vào cảnh Súc Sinh, Ngạ Quỷ, A Tu La, Điạ
Ngục. Sau khi ở các cảnh khổ này, nếu được tái sinh làm người trong kiếp hiện tại
thì họ bị chết yểu (đoản thọ). Bởi vì họ đã giết hại chúng sinh, nghĩa là họ đã
có ý muốn làm cho đời sống của chúng sinh bị ngắn lại, muốn chấm dứt mạng sống
của chúng sinh sớm hơn, làm cho tuổi thọ của chúng sinh ngắn lại. Thay vì chúng
sinh được sống lâu hơn, họ làm cho chúng sinh chết sớm. Do có ý muốn làm cho tuổi
thọ của chúng sinh ngắn đi nên họ nhận hậu quả là đời sống của họ cũng bị ngắn
đi hay bị chết yểu.
Có
những người không bao giờ giết hại chúng sinh. Họ giữ giới sát sinh. Họ ngăn ngừa
sự giết hại chúng sinh. Những người này sau khi chết sẽ được tái sinh vào cõi
trời. Khi họ tái sinh làm người họ sẽ trường thọ. Những người chết sớm là những
người đã giết hại chúng sinh trong những kiếp sống trước đây. Và những người
trường thọ là những người giữ giới không sát sinh trong những kiếp trước đây.
Khi họ ngăn ngừa hành động giết hại chúng sinh thì tâm họ có lòng mong muốn
chúng sinh được sống lâu. Lòng mong muốn chúng sinh được sống lâu là nguyên
nhân khiến họ được trường thọ khi họ tái sinh làm người.
2.
Tại sao có người thường hay bị bệnh hoạn, có người đầy đủ sức khỏe?
Có
những người hay bị bệnh hoạn, hết bệnh này lại đến bệnh kia, hoặc sức khỏe họ
luôn luôn yếu kém. Những người này, theo lời dạy của Đức Phật, là những người
đã làm những chúng sinh khác bị thương. Họ không giết hại người hay chúng sinh
khác, nhưng họ hành hạ đánh đập làm cho người khác, chúng sinh khác đau đớn, khổ
sở, làm cho cơ thể chúng sinh khác bị tổn thương. Do hành động độc ác, hành hạ,
đánh đập, làm hại cơ thể chúng sinh, làm cho chúng sinh bị thương nên họ bị tái
sinh vào bốn ác đạo. Khi họ tái sinh làm người, họ luôn luôn bị đau ốm, bị tật
nguyền, sức khỏe yếu kém.Có những người thân thể cường tráng, sức khỏe đầy đủ.
Có người chẳng bao giờ đau ốm, chẳng bao giờ đến gặp bác sĩ, chẳng bao giờ vào
nhà thương, chẳng bao giờ uống một viên thuốc nào. Họ có một cơ thể khỏe mạnh.
Tại sao vậy? Trong kiếp sống này, họ có cơ thể khỏe mạnh, bởi vì trong những kiếp
sống quá khứ họ không bao giờ hành hạ kẻ khác, không làm kẻ khác bị thương tật,
không làm tổn thương thân thể kẻ khác. Họ đã có lòng bi mẫn đối với chúng sinh
khác. Do những hành động thiện họ đã làm nên khi tái sinh làm người họ có đầy đủ
sức khỏe.
3.
Tại sao có người mặt mày xấu xí khó coi, có người mặt mày đẹp đẽ dễ nhìn?
Một
số người thường hay giận dữ. Người ta chỉ chỉ trích một tí thôi là đã nỗi sân
lên. Với bản chất sân hận, giận dữ như thế nên họ phải tái sinh vào bốn đường
ác. Khi họ được tái sinh làm người, do Nghiệp giận dữ mà họ đã tạo, mặt mày họ
trở nên xấu xí.
Như
vậy, nóng giận, sân si là nguyên nhân làm cho người xấu xí. Chúng ta có thể dễ
dàng để hiểu điều này. Ngay cả khi chúng ta đang sống trong đời sống hiện tại
này, khi giận dữ thì mặt mày chúng ta thật là xấu xí; khi giận dữ mặt mày hung
dữ, dễ sợ. Nếu chúng ta muốn biết khi giận dữ mặt mày chúng ta xấu xí như thế
nào thì mỗi lần giận dữ hãy nhìn vào gương soi, lúc đó, chúng ta sẽ thấy chúng
ta xấu xí?
Những
người đẹp đẽ có bản chất không giận dữ. Họ là những người luôn luôn đối xử tốt
với người khác, và họ không dễ dàng giận dữ. Bởi vậy, nếu bạn muốn đẹp đẽ ngay
cả trong kiếp sống này thì đừng giận. Một trong những nguyên nhân giúp bạn có
gương mặt đẹp đẻ là cố gắng hành thiền từ ái. Như vậy, nguyên nhân của sự xấu
xí là giận dữ, và nguyên nhân của đẹp đẽ là không giận dữ, có lòng từ ái. Điều
này chứng tỏ cho ta thấy rằng: Nếu chúng ta muốn đẹp đẽ, nếu chúng ta muốn
gương mặt chúng ta vui vẻ dễ thương thì chúng ta đừng bao giờ dễ dàng giận dữ.
4.
Tại sao có người cô thế, có người đầy quyền uy?
Đôi
khi bạn gặp những người đầy quyền uy, lời họ nói ra đầy uy quyền, và họ ảnh hưởng
đến người khác, khiến người khác phải nghe theo, đi theo họ. Cũng có những người
không có quyền uy, họ không có uy quyền để làm việc gì. Có nhiều người, mặc dầu
có chức vụ lớn, địa vị cao, có tiền của nhiều, nhưng họ nói không ai nghe.
Nguyên nhân tại sao?
Có
những người có quyền cao, chức trọng nhưng không làm người khác nể phục, không ảnh
hưởng đến người khác bởi vì kiếp trước họ có tánh hay ganh tỵ: Thấy ai được lợi,
được danh, được người khác tôn trọng, kính nể thì họ cảm thấy khó chịu và ganh
ghét. Người nào hay ganh tỵ, đố kỵ, ganh ghét khi thấy người khác được lợi lộc,
được vinh dự... thì chắc chắn người đó sẽ bị cô thế, không có thẩm quyền hay
năng lực ảnh hưởng tới ngưòi khác trong kiếp sống tương lai. Những người có thẩm
quyền được mọi người tùng phục nghe theo trong đời sống này là những người
không ganh tỵ trước những thành công, lợi lộc, sự tôn trọng, hay sự kính nể của
người khác. Ganh tỵ là nguyên nhân khiến trong kiếp sống này chúng ta trở thành
người không có uy quyền, không ảnh hưởng đến người khác. Ngược lại, không ganh
tỵ, không đố kỵ là nguyên nhân khiến trong kiếp sống này chúng ta có uy quyền,
có ảnh hưởng đến người khác.
5.
Tại sao có người nghèo nàn đói khổ, có người giàu sang sung túc?
Những
người nghèo khổ trong kiếp sống này là những người kiếp trước không biết bố
thí, giúp đỡ thực phẩm, áo quần, vật dụng khác cho Sa Môn, Bà
La Môn và những người khác. Họ là những người không thực hành hạnh bố
thí. Những người giàu có trong kiếp sống này là những người thực hành hạnh bố
thí trong những kiếp trước. Họ đã bố thí cúng dường thức ăn, thức uống, áo quần,
thuốc men, và những vật dụng khác cho mọi người. Thực hành hạnh bố thí là
nguyên nhân của sự giàu có, và không thực hành hạnh bố thí hay bủn xỉn, keo kiệt
là nguyên nhân của sự nghèo nàn. Như vậy, bủn xỉn, keo kiệt, không dám cho ai
thứ gì là nguyên nhân của sự nghèo khổ.
6.
Tại sao có người sinh ra trong gia đình thấp kém, hạ liệt, trong giai cấp bần
cùng, có người sinh ra trong gia đình quuyền quí, trong giai cấp cao
sang?
Những
người sinh ra trong gia đình thấp kém, hạ liệt vì kiếp trước họ tự cao, ngã mạn,
kiêu căng, tự phụ. Họ chẳng hề tôn kính lễ bái những bậc đáng tôn kính. Họ
không đứng dậy, tỏ vẻ kính trọng những người đáng được đứng dậy, đáng được kính
trọng. Họ không biết nhường chỗ ngồi cho những người đáng được nhường chỗ. Họ
không nhường lối đi cho những bậc đáng được nhường lối đi. Họ không tôn kính, lễ
độ đối với những bậc đáng được tôn kính, lễ độ. Không biết tôn trọng, kính nhường
là nguyên nhân của sự tái sinh vào giai cấp thấp kém. Nguyên nhân được sinh vào
gia đình quyền quí, giai cấp cao sang thì do những nguyên nhân ngược lại. Những
người này kiếp trước không kiêu hãnh, tự cao, tự đại. Họ thường tôn kính lễ bái
những bậc đáng tôn kính lễ bái. Họ đứng dậy, tỏ vẻ tôn trọng những người đáng
được đứng dậy tỏ vẻ tôn trọng. Họ biết nhường chỗ ngồi cho những người đáng được
nhường chỗ ngồi. Họ nhường lối đi cho những bậc đáng được nhường lối đi. Họ tôn
kính, lễ độ đối với những bậc đáng được tôn kính, lễ độ. Tóm lại, tự cao, tự đại
là nguyên nhân của sự sinh trưởng trong gia đình thấp kém, và không tự cao tự đại,
biết tôn kính là nguyên nhân được sinh ra ở những gia đình cao sang.
7.
Tại sao có người ngu dốt, thiếu trí tuệ, có người thông minh sáng suốt?
Nguyên
nhân của sư thiếu trí tuệ, ngu dốt, trì độn, và nguyên nhân của sự thông minh
sáng suốt, trí tuệ minh mẫn là biết đặt câu hỏi hay không đặt câu hỏi. Những
người không chịu gần bậc thiện trí thức để học hỏi. Không chịu đặt câu hỏi để
biết thế nào là thiện, thế nào là ác, những gì cần phải làm, những gì không nên
làm... Những người không chịu tìm tòi học hỏi, đặt câu hỏi thì sẽ tái sinh
thành người chậm lụt, thiếu trí tuệ hoặc dễ trở thành ngu đần. Những người nào
luôn luôn tìm tòi, học hỏi, biết hỏi han thế nào là hành động thiện, thế nào là
hành động ác, điều gì thích nghi và điều gì không thích nghi, việc gì nên làm
và việc gì không nên làm. Những người đó tái sinh làm người thông minh sáng suốt,
bậc trí tuệ. Như vậy, đặt câu hỏi, tìm hiểu giáo pháp là nguyên nhân của sự
thông minh trí tuệ, không đặt câu hỏi, là nguyên nhân của sự kém trí tuệ. Như vậy,
bây giờ các bạn đã biết, đã hiểu do nguyên nhân gì, do thực hành điều gì đưa đến
kết quả gì?
-
Giết hại chúng sinh đưa đến chết yểu hay có đời sống ngắn ngủi. Thực hành giới
không sát sinh sẽ đưa đến sự trường thọ. Như vậy, có hai sự lựa chọn:
-
Nếu bạn muốn sống lâu thì đừng giết hại chúng sinh khác. Nếu bạn không cần sống
lâu; cho rằng sống lâu hay chết sớm cũng không thành vấn đề thì đừng giữ giới
này.
-
Nếu bạn muốn được khỏe mạnh trong tương lai thì đừng đánh đập hay làm tổn
thương đến thân thể người khác.
-
Nếu bạn muốn đẹp đẽ thì đừng sân hận.
-
Nếu bạn muốn có uy quyền, ảnh hưởng đến người khác và được người khác tôn trọng
thì đừng ganh tỵ hay đố kỵ.
-
Nếu bạn muốn giàu có thì hãy bố thí.
-
Nếu bạn muốn sinh trưởng trong gia đình quyền quí, cao sang thì phải biết khiêm
nhường, không tự cao, tự đại.
-
Nếu bạn muốn thông minh, trí tuệ thì hãy đặt câu hỏi.Đó là những nguyên nhân đã
tạo ra sự chênh lệch, sự bất đồng giữa người này và người khác.
Đức
Phật đã trả lời câu hỏi do chàng thanh niên Subha đặt ra và cuối bài giảng, một
lần nữa, Đức Phật dạy rằng: Tất cả chúng sinh đều có Nghiệp là gia tài của họ.
Họ là kẻ thừa kế của Nghiệp mà họ đã tạo. Chính Nghiệp đã làm cho người này
khác với người kia. Như vậy, Đức Phật đã trả lời cho chàng thanh niên Shuba hiểu
rằng: Tất cả sự bất đồng của con người không phải được tạo ra bởi Thượng Đế,
Chúa Trời, Thần Thánh hay một cái gì cả. Do Nghiệp hay những hành vi tạo tác bởi
thân, khẩu, ý của mỗi người mà họ sẽ nhận chịu những kết quả khác nhau. Do Nghiệp
của chính họ trong quá khứ khiến họ sống lâu hay chết yểu, giàu sang hay nghèo
hèn, thông minh hay ngu dốt. Chính Nghiệp đã tạo ra sự bất đồng trong kiếp hiện
tại này.
Hòa thượng Silānanda giảng
Sư Khánh Hỷ soạn dịch
Cảm ơn Fa đã chia sẻ.
Trả lờiXóaChúng ta phải chịu trách nhiệm những gì đã làm trong quá khứ.
Từ đó thận trọng hơn những việc làm trong hiện tại,nếu muốn có được tương lai thiện lành.
Chúc Bạn ngày mới an vui.
Anh Lý lãng nói đúng như lời Phật dạy.
XóaChúc anh tâm thường an lạc.
https://1.bp.blogspot.com/-PCEzpqYEK44/WzOX_qgBxBI/AAAAAAAAI1E/yq_L3YlxrKsi2LYydGUrFm4rZBB0Ul-mQCLcBGAs/s1600/Hinh-anh-hoa-sen-dep-nhat%2B%25281%2529.gif
bài rất hay
XóaMN ghé Fa đọc bài Lời dạy của Phật ,MN cũng hiểu đôi chút về Nghiệp quả .Chút Fa luôn an lành nhé.
Trả lờiXóaMong bài viết giúp chút ít cho Mặc Nhiên.
Xóahttps://2.bp.blogspot.com/-MGz29JZeGLY/VU4DUJ5OrKI/AAAAAAAAJnk/zFYPWG_8BvY/s1600/sengif.gif
Rất công bằng!
Trả lờiXóahttps://www.lovethispic.com/uploaded_images/397215-Happy-Tuesday-Gif-With-Flowers-In-Barrel.gif
Chúc anh Đỗ Văn Thân Tâm an lạc.
Xóahttps://hocdetu.files.wordpress.com/2015/08/lotus.gif