Nghe
kể, một ngày nọ, hai người bạn thân, môt vị dũng sĩ và môt thiền sư ngồi đàm
đạo. Trong lúc cao hứng, vị thiền sư hỏi dũng sĩ:
-Này,
anh thấy mặt tôi giống mặt một vị Phật không?
Người
dũng sĩ cười ầm:
-Mặt
anh giống một đống phân thì đúng hơn!
Thiền
sư nghe bạn mình nói là mặt giống đống phân thì giận dữ:
-Sao?
Anh nói mặt tôi là giống đống phân hả? Còn mặt anh thì giống gì? Giống một con
súc sinh.
Người
dũng sĩ càng cười to. Sau đó, dũng sĩ rút trong túi ra một cái gương nhỏ, giơ
vào trước mặt thiền sư và hỏi:
-Anh
nhìn lại xem! Có phải mặt anh giống đống phân không? Mắt thì quắc lên, má thì
đỏ bừng. Miệng há hốc, răng nhe ra, bao nhiêu nếp gấp lòi ra hết. Không giống
đống phân thì giống gì?
Thiền
sư nhìn vào gương thấy mặt mình biến dạng, chợt bật cười:
-Anh
nói đúng! Mặt tôi đúng là đống phân.
Thích
chí, dũng sĩ nâng ly trà lên, ngửa cổ uống một hơi, rồi chợt hỏi thiền sư:
-Này!
Cho tôi hỏi! Anh tập Thiền để làm gì?
Thiền
sư nhướng mắt:
-Thì
để cho tâm mình tĩnh lặng, gạt bỏ mọi tạp niệm, tham si úy dục, để từ đó nhìn
vào đời sống qua một lăng kính khách quan, thoải mái. Từ đó mà ngộ ra được lẽ
trời và thấy tất cả chỉ là hư vô.
Dũng
sĩ hỏi tiếp:
-Sau
khi thấy tất cả chỉ là hư vôi, thì sao nữa?
-Từ
chỗ ngộ ra được lẽ trời là hư vô, mà sinh hoạt của mình hòa nhập được vào với
vũ trụ, có nghĩa là mặc nhiên cho vũ trụ xoay vần, không còn lo âu, buồn phiền,
than thở. rồi đời sống mình sẽ thanh cảnh, thung dung, và tìm thấy hạnh phúc
cho chính mình.
Dũng
sĩ hỏi tiếp:
-Hạnh
phúc đó có bền không?
-Bền
chứ! Một khi mà cuộc sống ta ở bên trên sự lo âu sinh tử, thì bất cứ chuyện gì
xẩy đến cho ta, cũng chẳng làm cho ta suy nghĩ. Thế là hạnh phúc tồn tại mãi
mãi…
-Được
hạnh phúc tồn tại, rồi sao nữa?
Thiền
sư ngạc nhiên:
-Sao
nghĩa là sao? Con người chỉ cần tìm hạnh phúc cho chính mình!
Dũng
sĩ vỗ đùi:
-A!
Như vậy, chung quy cũng chỉ quay về cái cá nhân của mình, cái Tôi của mình! Đó
phải chăng là sự ích kỷ?
Thiền
sư lúng túng:
-Không….
không phải ích kỷ, mà chỉ là tìm cách sống sao cho hợp với lẽ trời mà thôi.
Dũng
sĩ lắc đầu:
-Chẳng
qua cũng chỉ là vị kỷ, vị thân mà thôi. Thiền như vậy chẳng ích lợi gì cho nhân
loại. Tôi đây này, tôi vung kiếm trừ gian, diệt bạo, cứu giúp nhân sinh thoát
khỏi đau khổ!
Thiền
sư mỉm cười:
-Thế
khi anh trừ gian, diệt bạo, anh có phải giết người không?
Dũng
sĩ nhún vai:
-Tôi
giết một người để cứu trăm người, thì đó là sự công bằng cần thiết. Nếu phải hy
sinh một trăm người mà cứu được vạn người, thì tôi cũng làm.
Thiền
sư cũng lắc đầu:
-Không
đúng đâu. Chẳng qua cũng chỉ là sự giết người, nói cách khác là mưu sát tập
thể, như vậy là làm Ác, chẳng khác chi ngạ quỷ!
Chàng
dũng sĩ không chịu, anh nói lớn:
-Còn
anh, anh ích kỷ!
Thiền
sư đối đáp:
-Anh
Ác Tâm.
Cả
hai không ai chịu ai. Không khí căng thẳng.
Thấy
tình hình như thế, chú tiểu đồng đang hầu nước, khẽ tiến lại:
-Thưa
hai Thầy, cho phép con nói được không?
Thiền
Sư và Dũng sĩ nhìn chú tiểu đồng, chờ đợi.
Chú
tiểu đồng nhẹ thưa:
-Dạ,
theo con thì hai thầy đều đúng và hai thầy đều sai.
Cả
Thiền sư và dũng sĩ đều trợn mắt:
-Sao
mi dám nói ta sai?
Chú
tiểu đồng mỉm cười:
-Thưa..
trước hết, cả hai Thầy đều chỉ nhìn thấy trước mặt mà không thấy sau lưng, chỉ
nhìn thấy dưới mà không nhìn thấy trên. Ngài Thiền Sư chỉ nhìn thấy hạnh phúc
của mình mà không thấy ai hết. Còn Ngài dũng sĩ chỉ nhìn thấy người ta mà không
nhìn thấy mình đang làm gì. Các Ngài chỉ nhìn thấy dưới đất, mà không thấy trên
trời để biết rằng “duyên nợ giai do tiền định”, nghĩa là chuyện gì cũng có
duyên khởi, chuyện gì cũng có hậu quả. Vậy .. cái gì, đấng gì, ai là người điều
khiển duyên khởi cho đúng luật công bằng của vũ trụ. Làm thiện được thưởng? Làm
ác bị phạt? Ai ghi chép những điều này? Và ai thực hiện những luật này? Chiếc
đồng hồ chạy đều là nhờ người sáng chế. Nếu người sáng chế mà sai lầm thì đồng
hồ làm sao chạy? đời sống con người và vũ trụ cũng thế. Phải có một .. một cái
gì nhỉ? Một cái ..computer vĩ đại hơn vũ trụ? Một ông Trời? Thượng Đế? Đấng
toàn năng? Bắt buộc phải có.. một cái gì đấy điều khiển thì trái đất mới quay
đều, thời tiết mới có Xuân, Hạ, Thu, Đông, chỗ này chỉ cách chỗ kia có một con
sông, mà bên lạnh, bên nóng, bên ẩm ướt, bên khô hạn. Phải có một Đấng buộc cứ
mùa Xuân, dù ở nơi nào trên trái đất mà có người ta ở, thì hoa phải nở, và cứ
mùa Đông thì hoa lá phải lìa cành… Còn nhiều điều nữa, hàng triệu tỷ câu hỏi mà
cả hai Thầy đều nhất định là không giải thích được. Và nếu không giải thích
được thì việc làm của cả hai Thầy đều đi vào chỗ hư không, nếu không nói là lầm
lẫn…
Nghe
những lời nói của chú tiểu đồng, đột nhiên cả hai vị Thiền Sư và Dũng Sĩ đều im
lặng, nhắm mắt mà thở dài…
Ngày
hôm sau, người ta thấy bóng dáng vị Thiền Sư len lách cây cỏ mà bước lần lên
cao nữa. Xa xa đó, người dũng sĩ đứng bên cạnh bờ hồ suy nghĩ lung lắm. Một lúc
sau, ông cởi bao kiếm ra và ném mạnh ra xa…
ST
MT sang thăm FA. Cuối tuần vui vẻ , may mắn .. FA nhé !
Trả lờiXóahttp://img15.hostingpics.net/pics/768087wwwtvnhuff3a3b9c35a3d35aa911bc4944c70c4d.jpg
http://i629.photobucket.com/albums/uu11/troimay/HOA%202016/v9cx_zpsie8cupme.gif
XóaCám ơn Mực Tím. Chúc Mực Tím cuối tuần Hạnh phúc bên người thân yêu.