Ðêm
hôm ấy, trời tối đen như mực. Những đám mây dầy đặc đã che phủ cả bầu trời, và
không một ngôi sao nào chịu hé ra một chút tia sáng. Giữa cảnh thinh lặng nặng
nề trên sa mạc, bỗng nhiên người ta nghe thấy tiếng sụt sùi thút thít. Thế là một
đàn côn trùng li ti kéo nhau về phía phát ra dấu hiệu duy nhất của sự sống trên
cánh đồng vắng lặng.
Một con lừa và một người đàn ông đang ngủ trên mặt cát, kề sát nhau để lấy hơi ấm.
Ngồi bên cạnh là một thiếu phụ quấn mình trong chiếc khăn rộng, tay bồng đứa
con nhỏ đang ngủ. Chị ta khóc nấc lên. Một con trùng đáp xuống trên chiếc khăn
của chị và hỏi: “Tại sao bà khóc vậy?”
Chị ta giật mình, nhưng sau khi thấy mấy con vật nhỏ bé không làm gì hại mình,
chị tự trấn an và thuật chuyện cho chúng như sau:
“Ông vua Hêrốt tàn bạo ghét đứa con nhỏ của tôi, và ra lệnh giết nó. Nhưng một
thiên thần đã báo tin cho chúng tôi, cho nên chúng tôi đã trốn kịp thời. Tuy vậy,
các thuộc hạ của vua đã truy được dấu vết của chúng tôi và đang truy nã chúng
tôi. Có lẽ sáng mai họ sẽ đuổi kịp, bởi vì chúng tôi di chuyển chậm chạp còn họ
thì phóng ngựa như bay. Vì vậy chúng tôi cố gắng lợi dụng ban đêm để đi xa chừng
nào hay chừng đó. Nhưng mà trời tối quá … Chồng tôi và con tôi đang ngủ. Còn
tôi vì không thấy mệt lắm, và cứ lo sợ họ bắt được chúng tôi, cho nên tôi không
chợp mắt được… Bây giờ tôi sẽ đánh thức chồng tôi dậy và tiếp tục lên đường. Cầu
mong sao đừng rơi vào cái hố nào hay đi trật đường! Thật là khó định hướng khi
không có ngôi sao hướng dẫn! Tôi lo không chừng mình lại đi ngược chiều đâm đầu
vào chính họ thì tàn đời !
Một con vật lên tiếng thay cho tất cả bọn: “Chúng cháu thấy rõ đường cả lúc tối
trời. Chúng cháu sẽ đưa bà đi tới biên giới cách đây không xa lắm đâu. Bà đừng
lo: chúng cháu sẽ dẫn hướng cho bà và báo cho bà biết những nguy hiểm dọc đường”.
Người thiếu phụ mừng rỡ : “Ôi may quá. Cám ơn các cháu. Chúa sẽ trả ơn cho các
cháu”.
– Nào, chúng ta lên đường. Ý tứ cẩn thận nhé, vì có nhiều gập ghềnh đấy.
Người đàn ông cũng được đánh thức dậy, và sau khi bàn tính về đề nghị của các
côn trùng, ông ta vui vẻ nhận lời và thắt yên ngựa lên đường..
Người thiếu phụ bế con cưỡi trên lưng lừa, còn người đàn ông dẫn con vật dựa
theo tiếng vo ve của lòai côn trùng: – Rẽ qua trái !
– Ðường gồ ghề !
– Coi chừng hòn đá !
– Trước mặt có hố !
Sau ba giờ đi bộ giữa đêm tối, họ đã tới con lạch đánh dấu biên giới của vua
Hêrốt. Họ lội qua dòng nước và thở ra cái phào nhẹ nhõm. Người thiếu phụ lên tiếng:
“Thế là thóat rồi ! Cám ơn các cháu vì đã giúp chúng tôi và bé Giêsu. Chà, giá
mà bé tỉnh giấc thì chắc sẽ cám ơn các cháu đấy. Nhưng thôi, để bé tiếp tục ngủ…”
Các côn trùng đáp lại xuống gần em bé. Chúng thấy một khuôn mặt hồng với vài sợi
tóc vàng óng ánh. Chúng lần lượt đáp xuống trên mái đầu xinh xinh ấy để tặng một
cái hôn trìu mến.
Ơ kìa, lạ chưa: khi cất cánh bay lên không trung, thì phần thân thể của chúng
đã chạm vào mái tóc óng ánh của bé Giêsu trở nên sáng lung linh như những tia
sáng của các vị sao trên bầu trời còn tối đen.
Người đàn ông hỏi chúng: “Các cháu tên gì? Tôi muốn biết tên các cháu để sau
này kể ơn các cháu cho thiên hạ biết”.
Bọn côn trùng rầu rĩ thưa: “Chúng cháu thân sâu bọ thấp hèn quá, cho nên chẳng
ai đóai hòai đặt tên cho chúng cháu cả”.
Người thiếu phụ xen vào: “Ðược rồi, tôi sẽ đặt tên cho. Các cháu sẽ mang tên là
con đom đóm: các cháu sẽ mang tia đóm của sao trên trời xuống trên mặt đất này
nhé”.
Renato
Greggi
rất hấp dẫn
Trả lờiXóa