Hằng năm, Lễ
Giáng Sinh là dịp vui đặc biệt trong gia đình tôi. Mọi sự đều được sửa soạn và
trang hoàng lộng lẫy để mọi người quây quần mừng lễ bên bố mẹ.
Nhưng năm nay mọi
sự đã đổi thay. Bố tôi đã ra đi hôm 26-11, và đây là Lễ Giáng Sinh đầu tiên thiếu
mặt bố. Mẹ tôi cố gắng tỏ ra là bà chủ nhà dễ thương, nhưng tôi thấy bà vất vả
quá!
Tôi cảm thấy cổ
mình nghẹn lại và tôi tự hỏi có nên trao tặng bà món quà Giáng Sinh như đã dự định,
hay nó đã trở nên không thích hợp khi bố tôi vắng mặt?
Chả là từ mấy
tháng trước đây, tôi bắt đầu vẽ chân dung bố mẹ tôi và định sẽ tặng mỗi người một
tấm vào dịp Giáng Sinh. Mọi người chắc sẽ ngạc nhiên lắm vì tôi chưa bao giờ cố
gắng vẽ tranh đàng hoàng, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy nhu cầu rất bức thiết
về vấn đề này. Tôi thấy hai bức chân dung rất giống bố mẹ tôi nhưng về phương
diện nghệ thuật hội hoạ thì tôi không chắc lắm!
Một hôm, khi tôi
đang vẽ bỗng nghe tiếng xe đỗ, tôi vội thu xếp đồ vẽ và ra đón. Hôm nay, tôi biết
bố đến có một mình, còn mọi khi ông thăm tôi bao giờ cũng có mẹ tôi đi cùng.
Tôi muốn khoe bố
các bức tranh, nhưng lại hơi do dự vì sợ không còn bất ngờ trong dịp trao quà
Giáng Sinh nữa. Tuy nhiên, vẫn có điều gì đó thúc giục tôi phải cho bố tôi xem
tranh ngay lúc này. Vì vậy, sau khi bắt bố phải giữ bí mật, tôi yêu cầu bố nhắm
mắt lại tới khi những bức chân dung được đặt trên giá vẽ:
- Bố ơi xong rồi!
Bây giờ xin bố mở mắt ra xem.
Ông có vẻ ngạc
nhiên bối rối nhưng không nói gì. Ông đứng lên và bước lại gần hơn rồi đi ra một
khoảng khá xa. Tôi cố gắng bình tĩnh quan sát phản ứng của ông xem sao. Cuối
cùng, với đôi mắt đẫm lệ, ông lẩm bẩm:
- Thật không thể
tin được! Đôi mắt thật đến nỗi chúng theo bố khắp nơi. Và con hãy nhìn xem: mẹ
con trông đẹp biết bao! Con để bố đem đi đóng khung nhé!
Tôi rất xúc động
trước thái độ của bố và rất vui lòng để bố đem hai bức chân dung đi tiệm đóng
khung.
Vài tuần qua đi.
Rồi một ngày trong tháng 11, chuông điện thoại reo và một cảm giác lạnh cóng
làm tê liệt toàn thân tôi. Tôi nhấc máy và nghe tiếng chồng tôi đang làm bác sĩ
trực tại bệnh viện:
- Anh đang ở
trong phòng cấp cứu. Ba bị đột qụy, tình hình có vẻ nguy hiểm nhưng ông vẫn còn
sống...
Bố tôi bị hôn mê
vài ngày trước khi ông qua đời. Khi tới thăm, tôi cầm tay ông và hỏi:
- Bố ơi, bố có
biết con là ai không?
Ông làm mọi người
ngạc nhiên khi thì thầm:
- Con là... con
gái cưng... của bố...
Hôm sau ông qua
đời và dường như đem theo tất cả niềm vui trong cuộc sống của mẹ tôi và tôi.
Cuối cùng thì
tôi cũng nhớ về hai bức chân dung được đem đi đóng khung và cảm tạ Chúa vì đã
cho bố tôi có dịp nhìn thấy chúng trước khi qua đời.
Tôi thật ngạc
nhiên khi chủ tiệm khung nói rằng bố tôi đã ghé tiệm trả tiền đóng khung và nhờ
gói chúng lại như quà tặng. Trong nỗi đau buồn, tôi dự tính không tặng bức chân
dung cho mẹ tôi nữa.
Mặc dù đã mất cột
trụ của gia đình, chúng tôi vẫn tụ tập trong Lễ Giáng Sinh và cố gắng vui
lên... Khi nhìn vào đôi mắt u buồn của mẹ, tôi quyết định trao cho bà món quà của
tôi và bố tôi. Khi bà mở giấy bọc, tôi thấy bà dường như thất thần khi nhìn tấm
danh thiếp nhỏ gắn vào bức tranh.
Sau khi nhìn các
bức chân dung và đọc tấm danh thiếp, thái độ mẹ tôi thay đổi hoàn toàn. Bà bật
dậy khỏi ghế, trao tấm danh thiếp cho tôi và bảo các anh tôi treo hai bức chân
dung đối diện nhau trên lò sưởi. Với đôi mắt long lanh ngấn lệ và nụ cười rạng
rỡ, mẹ tôi vội vã quay lại và nói:
- Mẹ đã biết bố
muốn ở với chúng ta trong ngày Lễ Giáng Sinh!
Tôi nhìn tấm
danh thiếp với dòng chữ nguệch ngoạc của bố tôi:
“Em thân yêu,
con gái chúng ta đã nhắc cho anh biết tại sao anh được may mắn như thế. Anh sẽ
luôn ngắm nhìn em. - Anh”.
ST
món quà đầy ý nghĩa
Trả lờiXóa