Mấy
mươi năm mải miết
Bươn
chải, theo với đời
Phần
oanh đã hết rồi
Nay
chỉ còn phần liệt
Biết
răng là hơn thiệt
Danh
vọng – cái phù vân
Của
cải – cái ngoài thân
Không
có chi phải xoắn!
Giàu
sang ngày ba bận
Nhà
rộng, một chỗ nằm
Ăn
được mới là mong
Ngủ
ngon là đáng sống
Ham
chi nhà to, rộng
Quét
dọn phải thuê người
Lắm
của mà ốm đau
Ăn
món chi cũng chán
Đừng
chi ly, tính toán
Đừng
ôm oán, chuốc hờn
Đừng
so sánh thiệt hơn
Sống
vô tư, đơn giản
Ông
trời đã phân phát
Nỏ
cho ai mười phần
Có
người khỏe - ngu đần
Có
người giàu – đoản thọ
Nên
quý cái mình có
Đừng
mơ tưởng đâu đâu
Thêm
thất vọng, thêm sầu
Phải
biết buông, biết bỏ
Vui
với cái mình có
Bỏ hết
cái viển vông
Khi
khỏe thì nằm dọc
Nhọc
thì cứ nằm ngang
Họ
giàu, họ chơi sang
Mình
nghèo, mình tiết kiệm
Thích
bơi thì xuống biển
Thích
trèo thì lên non
Răng
tốt, đồ cứng, giòn
Răng
yếu ta ăn súp
Sức
khỏe là số một
Phải
cố gắng chăm lo
Tuổi
cao như đồ cổ
Rệu
rạo theo thời gian
Đừng
than thở phàn nàn
Tiểu
đường hay huyết áp,...
Bao
nhiêu chuyện phức tạp
Chung
sống với nó mà
Thế
mới là tuổi già
Có
chi mà phải chấp
Bạn
bè kêu tụ tập
Thì
cứ đến, ngại chi
Đừng
thua được, so bì
Cho
tâm hồn thư thái
Cả đời
vì con cháu
Nay
để chúng tự lo
Cuộc
sống sẽ dạy cho
Đúng,
sai và phải trái
Sức
đâu mà lo mãi
Khi
ví dẹp, lưng còng
Báo
hiếu – chớ chờ mong
Cứ
ung dung tự tại
Chẳng
ai sống được mãi
Quy
luật của muôn đời
Khi
hết cuộc dạo chơi
Thì
ra đi thanh thản
Mỗi
năm vài ba bận
Về
ngắm gà, ngửi hương
Ngẫm
lại chuyện đoạn trường
Không
có chi hối hận.
Trần
Đăng Khoa
bài thơ rất hay
Trả lờiXóa