Sau
khi bố tôi mất được ba năm, ông ấy đã đến nhà tôi. So với người cha của tôi,
ông ấy tầm thường đến nỗi chẳng có ưu điểm gì đáng để nói đến.
Nhưng
mà, người mẹ ngoài 50 tuổi của tôi cần có một người bầu bạn, mà yêu cầu của người
già đã ngoài 50 đối với một nửa kia chỉ cần phẩm cách tốt là được rồi.
Về
mặt này ông ấy có đủ điều kiện, bởi ông là người tốt nổi tiếng gần xa, là người
thật thà chất phác. Cái hôm gặp gỡ lần đầu tiên với mẹ tôi, ông rất bối rối.
Bởi
ông biết rất rõ rằng mọi phương diện của mình đều không có ưu thế: nhà thì chật
hẹp, tiền lương thì ít, ông chỉ là một công nhân phổ thông nghỉ hưu, hơn nữa
nhà của cậu con trai vừa mới kết hôn cũng cần đến sự giúp đỡ của ông.
Thật
lòng, mẹ tôi cũng chỉ vì nể mặt người mai mối nên mới quyết định đến gặp ông ấy.
Và cuối cùng, mẹ đã có thiện cảm với ông ấy bởi tài nghệ nấu nướng của ông.
Sau
khi gặp mặt, ông ấy nói: "Bà Hồng này, tôi biết điều kiện của bà rất tốt,
không thiếu gì cả, thật tôi không có gì đáng để gửi tặng bà. Nhưng dù thế nào,
chúng ta hãy thử quen nhau xem sao, chiều nay bà hãy ở lại nhà tôi dùng bữa cơm
đạm bạc nhé!".
Tấm
lòng chân thành của ông khiến mẹ tôi không nỡ từ chối, bà đã ở lại. Ông không để
bà động tay đến, thoáng chốc đã làm một bát canh với bốn loại rau, đặc biệt là
món bí ngô nấu thịt, mẹ tôi đã ăn ngon đến không nỡ đặt đũa xuống.
Trước
khi đi, ông đã nói với mẹ tôi rằng: "Sau này nếu như muốn ăn nữa, thì hãy
đến đây. Nhà tôi tuy không khá giả lắm, nhưng chiêu đãi món bí ngô thì không tốn
công phí sức chút nào".
Về
sau, mẹ tôi lần lượt gặp thêm vài người lão niên khác nữa, tuy điều kiện của mọi
người mẹ gặp đều tốt hơn ông ấy, nhưng cuối cùng mẹ tôi vẫn chọn ông.
Lí
do thật ra cũng được xem là ích kỷ, bà ấy đã phục vụ và chăm sóc ba tôi hơn nửa
đời người rồi, lần này bà muốn một lần được người ta chăm sóc lại.
Cứ
như vậy, ông ấy và mẹ tôi đã đến với nhau…
Hôm
đó, ông ấy, mẹ tôi, thêm tôi nữa, còn có gia đình ba người của con trai ông
cùng dùng một bữa cơm với nhau.
Tôi
đặc biệt sắp xếp bữa cơm này trong một khách sạn năm sao sang trọng, bên ngoài
thì là bày tỏ sự tôn trọng đối với ông, thật ra là thông qua đó tôi thể hiện đẳng
cấp của mình.
Khi
rời khỏi khách sạn, ông nhẹ nhàng nói với tôi: "Từ nay chúng ta đã là người
nhà với nhau rồi, là hai bố con đấy! Sau này nếu con muốn mời bố ăn cơm thì chỉ
việc đi đến những quán ăn bên đường là được rồi, ở đó bố sẽ ăn được thoải mái
hơn, lòng không bị đau và cũng không thấy tiếc tiền".
Chính
tình cảm chân thành của ông đã làm tổn thương cái tâm hư vinh giả dối của tôi,
khiến tôi cảm thấy đấu trí với một người thật thà, giống như một người lớn lấy
kẹo để dụ dỗ một đứa con nít vậy, thật là vô sỉ chẳng còn gì để nói nữa.
Ông
ấy đã chăm lo cho mẹ tôi rất tốt, bà ấy mỗi lần gặp tôi đều bảo cần phải giảm
cân, đó là một giọng điệu hạnh phúc.
Ông
ấy nấu ăn thật sự rất ngon. Một lần nọ, khi cùng ăn cơm với mọi người, tôi
không nhịn được nói với vợ rằng: "Lần sau khi chú Phúc làm cơm, em hãy ở
bên cạnh mà học hỏi một chút".
Tôi
thấy sắc mặt của vợ vốn không hề có phần muốn học, trái lại còn có mấy phần tức
giận.
Ông
vội vàng đứng ra giải vây, ông nói: "Một đời này của bố đều không làm được
gì tốt cả, chỉ có chút tài nghệ làm được mấy món ăn, các con đều là những người
làm chuyện đại sự, tuyệt đối đừng có học theo ta, nếu như muốn ăn, thì hãy đến
đây, đến bất cứ lúc nào cũng được. Nấu ăn, sợ nhất là món ăn mình làm ra không
có người ăn".
Hôm
chúng tôi ra về, ông ấy đã gói rất nhiều đồ do chính tay ông làm bảo chúng tôi
mang về, vừa cầm lấy tay tôi vừa nói: "Đừng có khen cơm bố nấu ngon nữa,
nói thật lòng, hễ có người nói đến ưu điểm này thì bố thấy ngại lắm. Một người
đàn ông chỉ biết nấu ăn, còn những phương diện khác thì lại không làm được trò
trống gì cả, đây đâu thể nói là ưu điểm được".
Trên
đường về nhà, tôi đã kể lại cho vợ nghe những lời này của ông. Cô ấy nói:
"Người như ông ta, trời sinh là số phải phục vụ người ta, trời sinh chính
là bằng lòng cúi đầu đến sát mặt đất. Mẹ chúng ta có phúc khí, già rồi còn làm
một hoàng thái hậu".
Tôi
vừa lái xe, vừa dùng mắt liếc nhìn vợ, cảm nhận sự khinh thường của vợ đối với
ông ấy, trong lòng lại không biện giải gì cho ông. Rốt cuộc, ông trước sau vẫn
là một người ngoài mà.
Hôm
tôi dọn sang nhà mới, ông ấy và mẹ đã đến giúp tôi cúng đất đai gia trạch cho
chúng tôi. Ông đã làm theo tập tục một cách cẩn thận, kỹ càng, đâu vào đấy.
Nhưng, đến lúc ăn cơm, ông lại không xuất hiện trên ghế dành cho bề trên, tìm
khắp nơi đều không thấy ông ấy, gọi điện thoại cho ông, cũng ở trong tình trạng
khóa máy.
Dường
như đã tính toán kỹ thời gian, khi khách khứa đi hết cả, ông đã quay trở lại, cẩn
thận dọn dẹp đống bát đĩa bừa bộn đó, đem những đồ ăn còn thừa lại đựng trong hộp
cơm mà ông đã chuẩn bị sẵn, để mang về nhà ăn.
Mẹ
không mong ông làm như vậy, cảm thấy tủi thân cho ông, ông nhỏ tiếng nói thầm với
bà rằng: "Buổi tối anh sẽ nấu cơm mới cho em, những cái này anh sẽ tự ăn hết".
Mẹ
nói: "Làm gì mà ngày nào cũng phải ăn cơm thừa rau thừa như vậy chứ? Anh
có biết rằng em thấy anh làm như vậy, trong lòng rất khó chịu hay không?".
Ông
ấy an ủi mẹ tôi rằng: "Em tuyệt đối đừng thấy khó chịu, để anh nhìn thấy
lãng phí như vậy, trong lòng anh mới không dễ chịu. Tiền của Khôi (tên của tôi)
đều rất vất vả mà đánh đổi lấy, chúng ta không giúp con nó được gì cả, vậy thì
hãy gắng sức tiết kiệm thay cho nó".
Lời
của ông khiến mẹ tôi day dứt, sau đó bà ấy quyết định nói với tôi. Nghe mẹ nói
thay cho ông ấy trong điện thoại, cảm giác trong lòng tôi lúc ấy rất phức tạp,
đồng thời cũng cảm thấy rất xấu hổ. Dần dần, thiện cảm đối với ông ấy mỗi lúc một
nhiều hơn.
Ông
ấy âm thầm làm rất nhiều chuyện cho chúng tôi: thay ống nước bị hư trong nhà, mỗi
ngày đưa cháu đến nhà trẻ và rước cháu về nhà, khi mẹ nằm viện ông ấy đã không
ngủ không nghỉ mà chăm sóc bà, mãi đến sau khi xuất viện mới nói với chúng tôi.
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.