Bà Mậu sang Mỹ năm 1993. Khi đó thằng Thông đã 16 tuổi và con bé Minh 14 tuổi, bà nhà quê, ít học, chữ Việt Nam viết không rành, nói chi đến học ăn học nói tiếng Mỹ mà đi làm, nên chỉ ở nhà lo chuyện nội trợ, cơm nước, chăm lo cho chồng con…
Buổi chiều thứ Bảy vợ chồng Thông đều nhận khám ít bệnh nhân, phòng mạch đóng cửa sớm, để gia đình quây quần bên nhau. Họ thích ra biển để thư giãn sau một tuần lễ căng thẳng bù đầu vì công việc.
Bà Mậu cũng được dịp đi biển với con cháu, bà sửa soạn mặc quần áo cho Peter, cho Sophia, lấy những chiếc mũ, chiếc khăn tắm hay đôi giày đôi dép cho cháu… những thứ mà cô con dâu không thể ba đầu sáu tay làm hết được, dù cô khinh khỉnh không muốn bà mẹ chồng đụng tay vào chuyện nhà của cô.
California có nhiều bãi biển tắm, ngày nào mà chẳng đông người, vì đất California là nơi du lịch, ngày cuối tuần thì càng đông hơn.
Bà Mậu lăng xăng bên hai cháu nội. Bà âu yếm nhìn thằng Peter cởi trần vui đùa trên mép biển, mỗi khi cơn sóng nhào tới thằng bé lại vội vàng chạy lên bờ, có khi nó ôm chầm lấy bà tìm sự che chở và cười vang vì vui thích, nó nhút nhát không dám ra xa hơn, cứ trò chơi ấy mà không biết ngán.
Chẳng bù cho cha nó, thằng Thông ngày xưa, ngay từ lúc 3-4 tuổi đã dạn dĩ, quen với sóng với gió rồi. Những khi theo mẹ ra biển đón ghe cha về bến, nó dám lội ra xa khi thấy bóng cha trên chiếc ghe đang lửng lơ thả trôi vào bờ, để cha sẽ nhảy ra ẵm nó lên, công kênh nó lên vai mặc cho sóng biển xô tới phủ kín mặt mũi hai cha con.
Vợ chồng bà âu yếm gọi Thông là “Thằng Cu Đen” vì thằng bé được sinh ra nơi miền biển, nó được nuôi lớn bằng cá tôm từ biển, và được nếm bao lần mùi biển mặn, mùi gió chướng, mùi gió mùa, cái thứ gió chở đầy mùi tanh của biển cả ngay trước mặt hay dù từ chân trời, góc biển nào thổi về. Tất cả những thứ đó đã thấm vào thằng Thông, làn da nó xạm lại, rắn rỏi và khỏe mạnh, đúng là con nhà nòi ngư dân.
Ông Mậu thường khề khà bên chén rượu và hãnh diện nói với vợ:
– Thằng cu Đen lớn lên sẽ là tay đi biển giỏi như tui cho bà xem.
Nhưng ông đã đoán lầm, thời vận đã đẩy đưa cuộc đời gia đình ông sang hướng khác, thằng cu Đen đẹp trai cao ráo của ông không là anh ngư dân giỏi, mà trở thành một bác sĩ giỏi sống ở Mỹ, cái điều mà cả tổ tiên nhà ông, cho đến đời ông, chưa ai dám mơ tới.
Cả nhà còn đang ngủ muộn vì chiều qua chơi biển thật lâu và vui, sau khi ăn uống nhà hàng cho đến tối khuya mới về đến nhà.
Bà Mậu thức dậy trước đang dọn dẹp lau chùi chỗ bếp thì con trai đã đến bên cạnh:
– Má khỏi phải làm ba cái việc này, mỗi tuần vợ con đều thuê người đến dọn dẹp nhà cửa rồi.
– Không sao, má rảnh thì làm cho sạch, trong khi người ta chưa đến có sao đâu con…
Giọng Thông có vẻ ái ngại khi hỏi:
– Má có cần mua thêm quần áo gì không? Lát nữa con nói vợ con đưa má đi mua…
Bà Mậu ngạc nhiên:
– Chi vậy con? Khi không má mua quần áo làm gì chớ, đồ má mặc cả đời không hết…
– Chiều nay là buổi tiệc mừng sinh nhật bà mẹ vợ của con ở nhà hàng, mời nhiều khách khứa, cả nhà mình sẽ tham dự… chỗ đông người má cũng nên tươm tất một chút.
– À, má hiểu rồi…
Bà Mậu khựng lại rồi tiếp:
– Má có đem theo đồ đàng hoàng mà con, quần Tây và chiếc áo có bông thiệt bự, cổ nhún tai bèo nè, chiếc áo sơ mi màu đọt chuối nè, bắt mắt lắm, người bạn mua về từ Việt Nam giùm má đó. Má ưng hết sức.
Thông bỏ đi, còn lại một mình bà Mậu tự nhiên thấy lòng xốn xang buồn.
Ôi, phải chi nó cứ mãi là thằng cu Đen bé bỏng đi đâu cũng níu áo mẹ, túm áo cha, dù là những chiếc áo cũ, chiếc áo rách sờn vai.
Mà thôi, bà đã quen với những điều này rồi, con bà là một bác sĩ tài ba thành đạt thì nó phải cao sang với đời chứ, chẳng lẽ bà muốn nó là một anh ngư dân nghèo khổ như bà hồi ở Việt Nam để mẹ con thông cảm, gần gũi với nhau sao!
Gia đình bên vợ của Thông rất danh giá, họ xuất thân giàu có từ trong trứng nước, hai ông bà sui gia đều là bác sĩ từ thời còn ở Việt Nam, anh em, con cháu, dâu, rể của họ cũng toàn là bác sĩ, nha sĩ, có lần bà nghe Thông hãnh diện kể về nhà vợ, tổng số bác sĩ và nha sĩ trong đại gia đình cha mẹ vợ lên đến hơn 20 người. Nghề nghiệp y khoa của họ cũng cha truyền con nối như nghề đánh cá đi biển nhà bà.
Nếu Thông không là bác sĩ thì khoảng cách giữa Thông và gia đình vợ là một trời một vực Bà Mậu vẫn hãnh diện khi kể cho bạn bè, người quen về bên sui gia danh giá của mình.
Buổi chiều trong khi vợ chồng Thông sửa soạn quần áo để đi dự tiệc thì bà Mậu than là bị đau bụng, bà hỏi xin con thuốc để uống và nằm đắp mền nghỉ ngơi.
Thông hỏi mẹ:
– Má thích ăn gì thì con sẽ mua về cho má?
Bà Mậu rên khe khẽ:
– Má đau bụng quá trời ăn gì nổi, mà nếu tối đói bụng thì có nhiều đồ trong tủ lạnh rồi.
Thế là bà không thể đi đến nhà hàng dự tiệc sinh nhật bà sui gia được.
Nhưng khi cả nhà Thông lên xe đi khỏi thì bà Mậu tung mền ra, nhà cửa vắng tanh chẳng có chuyện gì làm, bà bỗng nhớ đến một bà bạn cũng ở gần đây, là đồng hương Phước Tỉnh của bà, thuở đó hai bà nhà ở gần nhau, cùng nghèo khổ như nhau, cùng chia sẻ bao nỗi vất vả, bao nỗi buồn lo chồng chất của cuộc sống nơi miền biển, nơi chôn nhau cắt rốn của họ.
Lần nào đến California bà Mậu chẳng ghé thăm bà Chung, nhân dịp trống trải này thì gặp bạn luôn.
Bà Chung cũng góa chồng, lớn hơn bà Mậu mấy tuổi nhưng lanh lợi hơn nhiều, qua Mỹ bà nhanh chóng hội nhập vào đời sống mới. Bà sống ở apartment diện housing, tiền nhà hầu hết do chính phủ trợ cấp, mấy con bà sống gần đó, nên bà vẫn chạy qua chạy lại phụ giúp con cháu khi cần, mà vẫn giữ được cuộc sống tự lập không lệ thuộc con cái là bao.
Bà Mậu mở cuốn sổ tay tìm số phone và gọi bạn, bà Chung nói sẽ lái xe đến đón bà Mậu đi chơi.
Bà Mậu hẹn bà Chung ở ngoài cổng khu nhà.
Bà Chung đưa bà Mậu đi vòng quanh thăm mấy chợ Việt Nam, vì sống ở tiểu bang New Jersey đâu có nhiều chợ, nhiều hàng quán Việt Nam như khu Bolsa này.
Rồi bà ghé vào một khu shopping rộng lớn, lái xe đến trước cửa một nhà hàng, bãi đậu xe đã đông, nên bà Chung đang tìm cách len lách vào, trong khi bà Mậu tò mò nhìn ngó xung quanh.
Bà Mậu bỗng giật mình khi nhìn thấy gia đình Thông đang sánh vai cùng bố mẹ vợ bước vào một nhà hàng, hai đứa cháu nội của bà đang tíu tít bên ông bà ngoại của chúng. Họ thật là những khách hàng lịch sự, sang trọng trong bữa tiệc sinh nhật chiều nay
Bà Mậu vội quay ra hốt hoảng hỏi bạn:
– Chị tính vào nhà hàng này hả?
Bà Chung khoe:
– Ừ, nhà hàng này có nhiều món ngon lắm, nhưng hôm nay chắc có người đặt tiệc nên đông quá, tôi chưa tìm ra chỗ đậu xe…
– Thôi, thôi, thôi… đi chỗ khác, tôi không thích ăn nhà hàng đâu.
– Làm gì mà chị phản đối liên hồi như tôi sắp đưa chị vào hang hùm, ổ rắn vậy? Ở Mỹ mà, tiền già của tôi cũng dư sức bao chị vô bất kể nhà hàng nào. Chị thích đi ăn ở đâu, tôi sẽ đãi chị?
– Ra Phước Lộc Thọ đi, ở đó cũng ngon rồi.
Bà Chung cụt hứng trách bạn:
– Tưởng gì, lần nào đến Cali chị cũng đòi ra ăn hàng ở Phước Lộc Thọ, lúc nào cũng nhà quê in như hồi còn ở Phước Tỉnh với ba con cá con tôm vậy đó…
Bà Mậu chống chế:
– Tui theo con đi ăn nhà hàng nhiều lần rồi, lạ gì đâu, ra chỗ Phước Lộc Thọ, vừa ăn vừa ngắm nhìn ông đi qua bà đi lại cho vui, có khi lại gặp được người quen.
May quá, bà Chung đã mải lo tìm chỗ đậu xe trước nhà hàng nên không trông thấy những gì bà Mậu đã thấy. Nếu không, bà không biết giải thích làm sao với bà bạn thân này.
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.