"Bo Peep," 1872, của Eastman Johnson. (Ảnh: Tài sản công)
Khám phá nghệ thuật dành cho giới trẻ và những tâm hồn trẻ trung
Làm Mẹ là một trong những nghề tinh hoa và có ảnh hưởng mạnh mẽ
nhất trên hành tinh này.
Tôi
luôn ước mơ trở thành một họa sĩ. Tôi đã làm việc chăm chỉ để trở thành một họa
sĩ trong sự hỗ trợ yêu thương vô bờ của cha mẹ. Sau khi học tập nghiêm túc ở
Hoa Kỳ, tôi đã di chuyển đến Âu châu trong nhiều năm để theo đuổi chủ nghĩa hiện
thực hoàn mỹ nhất. Mẹ tôi cũng ủng hộ tôi. Chúng tôi trò chuyện qua điện thoại
hàng giờ liền mỗi ngày. Khi tôi cảm thấy bế tắc bởi vì công việc của mình không
đủ suôn sẻ, bà sẽ nói với tôi, “Con à, đôi khi sự hoàn hảo là kẻ thù của những
điều tốt đẹp, và thậm chí là những thứ tuyệt vời.”
Khi
tôi kiệt sức và muốn từ bỏ, bà sẽ nói “Con ạ, đó là vòng đua cuối cùng, mọi người
đều sẽ cảm thấy mệt mỏi. Người chiến thắng là người kiên trì cho đến khi kết
thúc.” Bà còn nói vui rằng để dạy tính kiên nhẫn cho đứa bạn cùng lớp ngốc nghếch
chính là câu, “Những kẻ mọt sách sẽ thừa hưởng hành tinh này.” Bà đã
đúng.
Không
ai thấu hiểu rằng tôi đã tận tâm hết lòng với công việc như thế nào hơn mẹ. Bà
là một trong số tất cả mọi người, đều biết rằng tôi chưa bao giờ mơ tưởng mình
kết hôn hay sinh con. Tôi khao khát trở thành một họa sĩ. Cuối cùng, khi tôi kết
hôn và vợ chồng tôi có em bé, tôi nói với mẹ rằng tôi cảm thấy sợ hãi về việc từ
bỏ tất cả những gì tôi cố gắng để đạt được. Thế giới không vinh danh những bà mẹ.
Làm mẹ thật khó khăn biết dường nào. Công việc này đòi hỏi sự hy sinh. Mẹ tôi bất
ngờ nói, “Đừng sợ hãi khi con phải chờ đợi sự nghiệp của mình. Trẻ con chỉ lớn
lên trong một thời gian ngắn, nhưng cách mà con yêu thương chúng sẽ kéo dài cho
đến mãi mãi. Con sẽ có cả cuộc đời để dành cho công việc.”
Tác phẩm “Mẹ và con”
“Mẹ
và Con”, 1869, của Eastman Johnson. (Ảnh: Tài sản công)
Jonathan
Eastman Johnson, sinh năm 1824 là một họa sĩ Hoa Kỳ sinh tại New England, người
đã chạm đến ước mơ [nghề nghiệp] của mình. Tên của ông hiện được khắc trên lối
vào Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan do ông đồng sáng lập. Ông đã vẽ chân dung
những người nổi tiếng bao gồm Abraham Lincoln, Dolly Madison, Nathaniel
Hawthorne và Ralph Waldo Emerson. Ông cũng gợi lên ký ức về người Mỹ mộc mạc,
những bà mẹ, những đứa trẻ và những gia đình bình thường. Đặc biệt là trong nghệ
thuật của ông, thật đáng kinh ngạc khi hình ảnh một hiền mẫu và đứa trẻ bình
dân lại có thể gây ảnh hưởng và ấn tượng hơn cả một bức chân dung vẽ một vị
chính khách hay nhà thơ vĩ đại nào đó. Thật tuyệt vời khi chúng ta nhìn vào bức
tranh “Mẹ và con” của ông. Có bao điều chất chứa trong tác phẩm này mà chúng ta
có thể học hỏi.
Họa
phẩm đó nhắc tôi nhớ đến sự tận tụy của mẹ mình, người đã truyền dạy một bài học
vượt lên trên truy cầu nơi thế tục bằng chất giọng New England một cách kiên nhẫn
và những cử chỉ quan tâm thầm lặng. Tình yêu là báu vật của cả một đời người, xứng
đáng để trao đi và nhận lại. Tôi đã mất một quãng thời gian để nắm bắt chân lý
này, bởi vì sự hiểu biết đó đạt được thông qua những minh chứng về sự tận tâm
hơn là những câu nói hay thậm chí là hình ảnh.
Giờ
đây khi đã trở thành một người mẹ, tôi càng trân trọng hơn những lời khuyên của
mẹ. Tôi nghe thấy giọng nói văng vẳng của bà: “Giờ, phút và ngày dường như khá
dài, nhưng con hãy tin mẹ đi, năm tháng sẽ chỉ là thoáng chốc.”
Con
út của tôi sẽ bắt đầu đi học toàn thời gian vào mùa thu tới. Con lớn của tôi sắp
bắt đầu học trung học. Tôi sẽ sớm có lại những ngày tự do. Nhưng sao tôi lại cảm
thấy nó đến nhanh thế này? Tôi ngẫm nghĩ về những trải nghiệm của mình với tư
cách là một người họa sĩ, một người vợ của quân nhân và là một người mẹ, nhớ lại
những niềm vui vô bờ bến, những khó khăn, lạc quan, thất vọng, và trên hết, là
tình yêu. Dường như từ lâu, lòng kiêu hãnh đã bắt đầu nhường chỗ cho những lời
cầu nguyện. Tôi cầu xin Thượng Đế ban cho tôi những gì Ngài mong muốn hơn là những
gì tôi muốn. Một điều tôi nhận ra rằng kế hoạch của Ngài luôn vĩ đại hơn của
tôi. Các con tôi đang dần trưởng thành, và nhờ ơn Thượng Đế, dường như sự nghiệp
nghệ thuật vẫn đang chờ đợi tôi. Nhưng, bất kể tôi viết hay vẽ gì, công việc
quan trọng nhất mà tôi làm vẫn là một người mẹ.
Thế
giới không vinh danh các bà mẹ. Các bà mẹ cũng không được trả lương để làm tài
xế, cố vấn, đầu bếp, y tá, nhà ngoại giao hoặc người giúp việc.
Gần
đây một hiền mẫu chăm chỉ mà tôi biết đã nói những lời này khiến tâm trí tôi nhớ
mãi, “Tôi lo ngại rằng mình là một người mẹ kém ảnh hưởng đến con cái của
mình.”
“Tại
sao?” Tôi đã bối rối và hỏi.
“Bởi
vì tôi chỉ là một bà nội trợ. Tất cả những gì bọn trẻ thấy tôi làm chỉ là một
người mẹ.”
Những
hiền mẫu tạo nên những cái nôi nuôi dưỡng của cuộc sống. Còn có công việc nào
có thể quan trọng hơn đây? Đối với người bạn của tôi, người đã đặt câu hỏi về ảnh
hưởng của việc “chỉ là một người mẹ,” làm người hiền mẫu là một trong những
công việc tài hoa và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất trên hành tinh này.
Gởi
người hiền mẫu của tôi, cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ đã
kiên nhẫn và hy sinh rất nhiều để yêu thương con. Tình yêu của mẹ tuyệt vời như
một kiệt tác nghệ thuật vậy!
Andrea Nutt Falce là một người vợ hạnh phúc, là bà mẹ có bốn
con. Cô cũng là một nghệ sĩ hiện thực cổ điển được đào tạo tại Florentine và là
tác giả của cuốn sách dành cho trẻ em, “It’s a Jungle Out There”. Tác phẩm của
cô ấy có thể xem tại AndreaNutt.com
Thiên
Ân biên dịch
mẹ là thiên thần
Trả lờiXóa