Sau khi cùng ăn trái cấm, Adam và Eva bắt đầu biết xấu hổ nên
dùng lá cây che đậy thân thể. Nhưng trong khi Eva thay hết từ xà lách qua cải
bẹ xanh đến lá chuối, lá dừa, lá me thì Adam cứ trung thành với chiếc lá nho.
Một ngày, hết chịu nổi nên Eva càm ràm:
– Thời buổi này mà ông cứ khư khư giữ chiếc lá nho, cổ lỗ không
chịu được !
– Đang khủng hoảng kinh tế mà cứ chạy theo thời trang như bà thì
có ngày đói nhăn răng. Tôi xài lá nho này là hàng Trung Quốc đó bà, vừa rẻ mà
lại bền.
– Rẻ thì có thể, nhưng bền thì khó tin !
– Tin đi, vì tui từng che bằng lá nho Mỹ, nho Úc thì chỉ vài
ngày là héo queo, ra đường mắc cỡ gần chết ! Từ khi dùng lá nho Trung Quốc thì
có thể che đậy chỗ ấy đến cả tháng trời mà lá không chịu héo, chẳng biết họ xịt
cái thuốc chi mà bền thiệt !
– Sao ông ngu muội vậy, đâu phải thiên hạ khi không lại vu xấu
cho hàng “made in China”. Thậm chí cao cấp như máy tính mà cũng cài mã độc, xe
hơi thì nhả hơi độc, còn hàng nhái thì có đủ từ AK47 đến búp bê Barbie… Thế ông
có nghĩ xài cái ni nó sẽ ngấm độc chất dần dần vào người ông, tiêu tùng cả lục
phủ ngũ tạng không ?
Nói rồi Eva cúi xuống kiểm tra, nhưng vừa liếc qua đã đột ngột
thét lên :
– Ông thiệt khó… dạy ! Hết xài lá nho đến trữ cả nho khô Trung
Quốc !
Adam tức quá, gân cổ cãi :
– Bà đừng nói điêu, tôi có hà tiện cỡ nào thì cũng biết người ta
đang cảnh báo nho, mận, lựu, giá Trung Quốc đều chứa chất độc, ngu gì trữ nho
Trung Quốc, mà nhất là nho khô ? Chết cha, hay là…
Eva lo lắng :
– “Hay là” sao ông ?
– Bà nhìn thấy mấy trái nho ?
– Tôi thấy tòn teng hai trái quắt queo…
– Thôi rồi bà ơi: đó không phải nho khô !
ST
Hi hi hi...
Trả lờiXóa:))
http://i629.photobucket.com/albums/uu11/troimay/THIEU%20NU/safe_image.php_zpsiki3nwu7.jpg
XóaTáo, nho gì cũng nguy hiểm.