Nhân đây, tôi muốn kể về
một người Đài Loan có tâm với văn hóa Việt Nam để bổ sung thêm một nguồn tư
liệu nữa về dịch bệnh và để nói rằng vào những những thời điểm đất trời chuyển
mình thế này, người ta cần sống với giá trị gì.
Câu chuyện trở lại với
anh Hứa Xán Hoàng (anh Cao) trong bài tôi đã đăng trên trang BBC News Tiếng
Việt về “hình ảnh rồng Lạc Long Quân”.
Anh Cao có những trang
sách chép về dịch bệnh thế kỷ 19, sưu tầm những bài thuốc, những tục lệ, bùa
chú, lễ khấn cầu dân gian Việt Nam thường làm mỗi khi có dịch.
Image caption Ảnh ông Hứa
Xán Hoàng, nhà sưu tập sách cổ Việt Nam hiện sống ở Đài Loan
Chúng ta hiện rất thiếu
những tư liệu nói về những sự việc kể trên.
Thiết nghĩ nhân loại
nói chung học được từ những sự vấp ngã nhiều hơn từ tiếng kèn khải hoàn, băng cờ
chiến thắng, đỉnh cao sáng rực, nên việc xử lý những gì bài học của tiền nhân
là trách nhiệm lương tâm.
Năm 1992, anh Hứa Xán
Hoàng, thương nhân Đài Loan này sang Việt Nam ôm mộng làm giàu nhưng rồi
“giác ngộ” về văn hóa, lịch sử Việt và bỏ công sưu tầm.
Đến nay anh sở hữu một
khối lượng không nhỏ sắc phong, chỉ dụ, văn bản gồm đủ các dấu triện: Mạnh Đức
chi bảo, Chế cáo chi bảo,Thảo tội an dân chi bảo, Sắc chinh vạn dân chi bảo,
Quốc gia tín bảo, Thủ tín thiên hạ văn vũ quyền hành…nghĩa là đủ thứ chuyện từ
thăng thưởng các hoàng thân, đại thần từ tước công hầu trở lên, thăng thụ từ tước
hầu trở xuống, sai binh khiển tướng, răn dạy thần dân…
Một phần câu chuyện về
đại dịch thời Gia Long tôi kể trên là có được từ cảm hứng khi gặp anh.
Anh Cao trao đổi với
tôi:
"Khi mới đến Việt
Nam, tôi như bị một dạng trầm cảm, vì vừa làm ăn thua lỗ ở Đài Loan. Tôi thường
ghé chùa Giác Lâm trên đường Lạc Long Quân, có cây bồ đề tuổi đời ba, bốn trăm
năm, gốc cây phải mấy người ôm mới trọn. Trong chùa có hai kệ sách để Kinh
Phật cổ, tôi thường lấy ra đọc.
Tôi thích ngôi chùa vì
đến đó cảm thấy được tĩnh lặng và từ đây, tôi lĩnh ngộ ra được đạo lý.
Mấy hôm nayanh nhà báo
có nhắc về chữ Tâm, làm gì cũng phải bằng trái tim của mình.
Nhưng Tâm thì ở đâu?
Tim là cái gì?
Những người bình thường
nghĩ rằng là, tâm chỉ cần nghĩ thôi.
Thật ra không phải là
như thế. Nếu bạn chỉ nghĩ thôi, bạn không biết nói ra thành lời, bạn không làm,
bạn không hành động thì trái tim cũng như không có. Như vậy là nếu có tâm, cái
nơi gần tâm nhất là phải nghĩ, phải tư duy và phải biết biểu đạt và phải làm.
Tôi là một người sưu tập,
tôi đã làm, tôi cũng đã nghĩ và tôi cũng biết nói ra để cho bạn nghe đó là cách
tôi dùng tâm chăm chỉ.
Ngôi chùa Giác Lâm đã ảnh
hưởng lớn nhất đến tôi chính ở điểm này.
Trong chùa có hai câu đối.
Câu đôi bên trái có một chữ chân như chân thật (左丿為真). Câu đôi bên phải có một chữ chính như chân chính (右\為正).
Chữ chân và chữ chính
này, tôi không hiểu ý nghĩa là gì.Tôi đã đọc rất nhiều lần nhưng mà không đoán
ra, (Tả丿-vi chân, Hữu\-vi chính).
Sau đó có một hôm, tôi
nghĩ ra, đôi chữ này có ý nghĩa như thế nào.
Hai nét phải và bên
trái của câu đối (丿\), ghép lại thành
chữ ‘人 -Nhân. Vậy làm người
cần có hai điều, thứ nhất là’ Thật’, thứ hai là ‘Chính’.
Chính người Việt Nam dạy
tôi, làm người là phải thật và phải chính. Anh Phong có hỏi tôi làm sao có
duyên với Việt Nam thì chính từ chùa này, cũng chính từ trái tim tôi ".
Xem ảnh anh Cao đi giảng
kinh nghiệm điền dã về Việt Nam tại nhiều trường Đại Học Đài Loan, Trường
Trung Sơn, Trung Quốc, hoặc hợp tác khai thác những thư tịch cổ, sách thuốc
Việt Nam với các giáo sư Nhật, Mỹ, Hàn quốc, tôi thấy buồn.
Ông Nguyễn Tuấn Cương,
Viện trưởng Viện Hán Nôm Việt đánh giá:
" Sưu tầm của ông
Hứa Xán Hoàng vượt xa tất cả những tài liệu có trong thư viện Yenching của Đại
học Harvard, Học viện Viễn Đông của Pháp, Toyo Bunko của Nhật, Đại học Leiden của
Hà Lan cộng lại."
Chính phủ Việt Nam có
nên tặng Hứa Xán Hoàng một chiếc huy chương Lao động cho 20 năm đẹp nhất
cuộc đời ông đã âm thầm hy sinh cho chúng ta?
Thời gian, giặc giã,
con người, thành kiến và dốt nát đã triệt phá gần hết kho tàng văn hóa của tiền
nhân, mà ngay thời cận đại chúng ta cũng đã mất nhiều.
Việt Nam 200 trăm năm
trước tưởng chừng là một ốc đảo thanh bình, cuộc nội chiến Nguyễn –Tây Sơn
đang dần dần lành vết thương, cũng không thoát được cuộc lưỡi hái của thần chết,
dịch bệnh.
Chiến tranh, bệnh dịch
luôn là một phần của trào lưu quốc tế, liên kết Ấn Độ, Trung Hoa, Pháp, Việt
Nam với cả những hòn đảo xa xôi giữa đại dương như vùng biển Caribbean.
Ngày nay toàn cầu hóa
làm dịch đi nhanh hơn, chúng ta đang tập trung tuyên truyền 'thành tích’ ghi
điểm cho quan chức, rồi nhà nhà 'thi đua từ thiện', mà quên phần mất mát, đau
thương?
Nguyễn Du ra đi để lại
câu giã biệt “Ba trăm năm nữa ai người khóc Tố Như?“
Câu chuyện anh Hứa Xán
Hoàng sưu tầm sách, thư tịch cổ Việt Nam trong lặng lẽ cũng như vậy.
Ngày mai, ai là người
khóc cho chúng ta?
Albert Camus viết ‘Dịch
hạch’, tác phẩm ghi lại một thời đen tối của châu Âu giữa thế kỷ 20, giờ đây
có ai ở Việt Nam cầm bút để ghi lại nỗi đau nhân loại ngày hôm nay?
Tôi chỉ hỏi, các bạn
tìm câu trả lời.
Bài viết thể hiện quan
điểm của ông Phạm Cao Phong, nhà báo tự do tại Paris, Pháp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.