Thời điểm đầu thế kỷ 19
có nhiều tai họa tương tự như hiện nay. Dịch bệnh bùng phát ra sao, ảnh hưởng
gì trong quá khứ, tác động ra sao đến dòng lịch sử mà chúng ta đang kế thừa?
Âu cũng là một dịp để nhìn lại.
Nước Việt của vua Gia
Long đã nghi nhận thiệt hại có tới 206.835 ca tử vong vì dịch bệnh. Để khắc
phục hậu quả, triều đình Huế đã xuất công quỹ 730.000 quan tiền để phát chẩn,
mai táng.
Dân số Việt Nam vào
lúc đó có khoảng 10 triệu, tính ra tổng số thiệt hại nhân mạng là 2% (có nguồn
sử liệu nói là 4%), một con số chóng mặt, ngay cả với dân số 90 triệu như
bây giờ.
Song hiện tại chiúng
ta có rất ít tư liệu về dịch bệnh thế kỷ trước.
Đại Nam thục lục chép
sơ lược :
Giáp tuất, Gia Long năm
thứ 13 [1814]
Quảng Đức có dịch. Sai
dinh thần lập sở dưỡng tế ở Thế Lại (tên xã) cho người ốm ở, nhà nước cấp cho
tiền gạo thuốc thang. Người chết thì cho tiền và vải để chôn (tiền 1 quan, vải
10 thước).
Định lệ thuế bách công.
Mỗi năm mỗi người nộp 1 quan 5 tiền, vải trắng 2 tấm. Người nào ứng dịch ở Kinh
thì miễn.
Năm này, vợ vua Gia
Long là"hoàng hậu Tống thị băng, thọ 54 tuổi."Song sử không
nghi rõ chết vì nguyên nhân gì.
Image caption Người Âu
tại Việt Nam thế kỷ 19
Ất hợi, Gia Long năm thứ
14 [1815] có hiện tượng người chết vô gia cư, người ốm bị xua đuổi. Hiện tượng
này có phải tương tự như hiện nay, dân các vùng dịch sợ hãi chạy khỏi các ổ dịch
và bị dân các vùng khác xua đuổi?
Vua Gia Long đã ra dụ rằng:
"Nuôi dân như nuôi con là việc đầu của vương giả phát chính thi nhân.
Trẫm thường lấy lòng thương người mà làm chính sách thương người, mong xa gần đều
thông đức hóa, phong tục trở nên thuần hậu. Gần đây nghe có người đau ốm giữa
đường, dân sở tại đã không nhận nuôi lại còn ruồng đuổi, chẳng chút lòng thương
xót giúp nhau, phong tục ấy rất là bạc bẽo. Từ nay quân dân đi đường có người
đau ốm thì chủ quản ở làng xóm đều phải tùy tiện bảo dưỡng, không được ruồng đuổi,
mỗi ngày nuôi dưỡng bao nhiêu, nhà nước trả tiền, chết thì cấp tiền chôn cất, để
cho kẻ còn người mất đều được nhờ ơn, không một ai phải bơ vơ thất sở. (Cấp tiền
nuôi dân và quân mỗi ngày 30 đồng; cấp tiền chôn quân 3 quan, dân 1 quan).
"
Triều đình phải lập
bệnh viện, nhà dưỡng tế, quan trấn thủ kinh thànhphó tướng quân Chấn Võ là Trần
Văn Tín chết, song không phải tại trận tiền mà ở kinh thành, có phải tử vong
vì liên quan nạn dịch?
Ngày nay, có các ý kiến
lo ngại dịch Covid-19 kéo dài sẽ khiến kinh tế nhiều nước bị suy thoái, thất
nghiệp cao, căng thẳng xã hội dẫn tới xung đột, bạo loạn.
Năm đó, ở Việt Nam, nạn
cướp bóc, nổi dậy xuất hiện ở nhiều nơi:
“Thổ phỉ Cao Bằng là
Nông Văn Nho hợp đảng sang ăn cướp châu Quy Thuận nước Thanh. Thanh Hoa giặc nổi,
cướp bóc các hạt Vĩnh Lộc, Yên Định. Thổ phỉ ở Thái Nguyên đánh cướp Võ Nhai.
Hạ lệnh cho các phủ lỵ ở
Bắc Thành đều chiếu theo số binh mà trữ hai tháng lương để chi dùng khi có việc.”
Dịch từ Ấn Độ sang
Tôi tìm lại các sách sử
của Pháp thấy họ nhắc tới đại dịch lúc đó gọi là "Typhus Amaril",
vào năm 1816 đã càn quét Ấn Độ.
Vua Gia Long mất ngày
2/3/1820, thọ 58 tuổi. Xuất thân võ tướng, nếm mật nằm gai, môi trường rèn
luyện cơ thể dẻo dai, thường thấy ở hiện tượng các tướng lĩnh đều rất thọ.
Vậy cái chết của vua
Gia Long trùng vào thời điểm này có phải vì dịch bệnh? Đây là một nghi vấn
chúng ta cần xem xét.
Thi hào Nguyễn Du cũng
ra đi vào năm 1820, khi mới chỉ 54 tuổi.
Vị vua mới đã có các
chính sách cứu trợ, hoãn bắt lính, khoan sức dân.
Đại Nam Thực lục ghi lại
Dụ của vua Minh Mạng:
"Gần đây lệ khí
lan tràn từ Gia Định trở ra đến Quảng Bình nhiều người ốm chết, trẫm nghe thấy
rất lấy làm thương. Phàm lính là để giữ nước, vẫn không thể thiếu được, mà đạo
nuôi dân cũng nên rộng rãi. Vậy thông dụ cho ở Kinh và các thành dinh trấn phàm
việc sung điền binh đinh trốn và chết đều hoãn lại, đợi sau khi lệ khí yên rồi
sẽ bắt cũng chưa muộn."
"Hữu Tham tri Lễ
bộ là Nguyễn Du chết. Du là người Nghệ An rộng học giỏi thơ, càng giỏi về quốc
ngữ. Đến bây giờ có mệnh sai sang nước Thanh, chưa đi thì chết. Vua thương tiếc,
cho 20 lạng bạc, 1 cây gấm Tống. Khi đưa tang về lại cho thêm 300 quan tiền.
"
Các bác sĩ Pháp vào đầu
thế kỷ 19, là Pierre Lefort, Jean Guyon, Nicolas-Pierre Gilbert, Antoine
Dalmas, từ năm 1818 đã tìm kiếm nguồn gốc của căn bệnh này, sau đó được gọi là
"bệnh Siam" (bệnh sốt Thái lan).
Đông Dương bị rất nặng
sốt xuất huyết, người bệnh nôn ra máu đen, mà còn bệnh sốt vàng da, có thể là
thêm bệnh viêm gan siêu vi trùng, hay chỉ là một?
Image caption Tranh dân
gian Việt Nam trong sách của Henri Oger, Pháp, 1909: Thầy cúng trừ tà để chữa
bệnh
Dịch Typhus Amaril xuất
hiện từ năm 1648 ở Yucatan (Mexico), được đề cập dưới thuật ngữ nôn mửa (nôn
ra máu - đen - hoặc xuất huyết).
"Sốt vàng da"
đã chặn quốc tiến viễn chinh của Pháp qua qua kênh đào Panama (từ 1881 -1889,
đã có hơn 22.000 công nhân xây dựng ở đây thiệt mạng.
Tội ác của "bệnh
Siam", "Typhus Amaril" rất nặng.
1793, ở Philadelphia,
khoảng 5.000 người chết, bằng 10% dân số.
1805, 1/3 dân số
Gibraltar chết.
1821, tại Barcelona,
20.000 người chết theo một số ước tính.
1878, ở Mississippi
13.000 người chết.
Cần lưu ý là mặc dù đã
có vaccine, dịch này đến nay vẫn hoành hành.
Dịch tễ gia Max Theiler
nhận giải Nobel 1951 nhờ tìm ra vaccine chống 'sốt vàng da” (yello fever),
song các năm1960-1962, tại Ethiopia, đại dịch sốt vàng da đã làm 30.000 người
chết.
Năm 1965, tại Sénégal
có hàng trăm trường hợp tử vong. Năm 2010 chỉ riêng châu Phi và Nam Mỹ có tới
60 000 người chết.
Trước một chuyến đi
làm việc tại châu Phi, tôi phải tiêm 300 euro vaccine chích ngừa trước khi rời
Paris vì thời nay dịch bệnh vẫn còn bên đó.
Sử chỉ viết dịch từ Ấn
Độ sang Hà Tiên rồi lây lan ngược lên phía Bắc của vương quốc của vua Gia Long
thời ấy.
Ai là những 'tác nhân'
đem dịch tới? Chắc chắn là bằng đường biển - như hàng không, tàu cruise ship
ngày nay - nhưng có phải là những quân nhân người Âu từng phục vụ vua Gia Long?
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.