Cô
y tá bước vào phòng bệnh với gương mặt lo âu, hồi hộp, xen lẫn chút mệt mỏi,
theo sau là anh thủy thủ điềm đạm với những nét khắc khổ trên khuôn mặt. Hai
người lặng lẽ tiến lại gần người đàn ông đang nằm bất động trên giường bệnh. Cô
gái thủ thỉ vào tai ông: “Bác kính yêu, con trai bác đã về đến rồi đây!”
Người
đàn ông không có phản ứng gì.. Có vẻ những liều thuốc an thần “nặng ký” để giảm
những cơn đau tim quằn quại đã khiến ông chìm vào giấc ngủ mê mệt… Cô y tá phải
nhắc đi nhắc lại nhiều lần ông mới nặng nề mở được đôi mắt vốn đã mờ đi vì bệnh
tật. Những cơn đau tim dữ dội khiến cơ thể ông không còn một chút sức lực. Ông
yếu ớt nhìn người thủy thủ cạnh giường mình, rồi nắm lấy tay anh.
Người
thủy thủ vội vàng nâng đôi tay xanh xao gầy guộc của ông lão lên rồi nắm chặt,
như thể muốn truyền cả tình yêu và lòng dũng cảm của anh sang cho ông lão. Ông
chỉ nhìn anh run run mà không thể nói gì. Cô y tá biết cuộc hội ngộ này có ý
nghĩa thế nào với ông lão và sẽ rất lâu để hai người có thể giãi bày hết tâm
tư, nên cô lặng lẽ mang đến cho anh một chiếc ghế, đặt cạnh giường.
Suốt
đêm ấy, anh lính biển cứ nắm lấy tay ông lão chẳng rời. Anh kể cho ông nghe những
câu chuyện “sinh tử” khi làm nhiệm vụ. Có một lần anh đã suýt chết đuối. Hôm ấy
biển động dữ dội, trời mưa rét, gió lạnh căm căm, hạm đội của anh phải đi tuần
tra thăm dò một vùng biển được cho là bị phục kích. Thời tiết khắc nghiệt khiến
tầm nhìn cả đoàn tàu bị hạn chế. Anh là đội trưởng, phải có trách nhiệm hướng dẫn
cả đoàn. Trong lúc mải mê quan sát, cơn bão to dữ dội xô anh ngã khỏi tàu rơi
thẳng xuống biển. Ai nấy đều hốt hoảng nhìn anh vùng vẫy trong cơn sóng to, rồi
dần dần chìm xuống..
"Cha
biết không? Lúc ấy, con tưởng cuộc đời mình chuẩn bị kết thúc rồi. Nước xộc vào
mũi, cả cơ thể bị bao vây bởi nước, ngực nặng trĩu… Con tự hỏi, chết bây giờ
thì có hối tiếc không?… Con chẳng nghĩ được nhiều nhưng thấy trái tim mình bình
yên đến lạ… Con nghĩ đến đấng Tối cao trong con và tấm lòng từ bi
của
Ngài… Nếu được đến với Ngài trong giây phúc này, con chắc chắn sẽ không hối hận…”
Anh nghẹn ngào tiếp lời: “…và thế là, một Phép Lạ đã xảy ra… Con thấy cơ thể
mình nhẹ nhàng từ từ nổi lên trên khỏi những cơn sóng, đồng đội con lúc ấy cũng
đã kịp hoàn hồn dùng dây thả xuống để con bám mà kéo lên… Con đã được cứu sống
một cách kỳ diệu như vậy đấy…!” Anh bảo chính tình yêu cuộc sống và sức mạnh của
niềm tin vào đấng Tối cao đã giúp anh vượt qua những tình huống khó khăn, hiểm nghèo.
Anh muốn ông hãy mạnh mẽ như cái cách anh đã làm để bảo vệ Tổ quốc. Khi tình
yêu thương chiến thắng nỗi sợ hãi, sẽ không có chỗ cho khổ đau và hoạn nạn.
Rồi
anh cũng kể về một mối tình đẹp đẽ nhưng không thành. Ngày ấy, khi anh chuẩn bị
cầu hôn người đã chia ngọt sẻ bùi với anh suốt thời niên thiếu, thì nhận được
tin anh phải đi đến Iraq tham chiến. Anh đã cảm thấy rất đau khổ và bế tắc khi
bỏ lại người con gái anh yêu thương nhất. Nhưng giữa đất nước và tình yêu, anh
chọn đất nước. Vì anh nghĩ rằng, nếu đất nước yên bình, người anh yêu cũng vì
thế mà an vui. Anh khuyên cô hãy tìm một người đàn ông khác có thể chăm lo thật
tốt cho cô, đừng đợi anh để rồi thất vọng. Vì anh chẳng biết đến ngày nào mình
mới có thể về… Cũng không biết liệu mình có thể về được không. Nhưng anh không
muốn kìm hãm sự tự do của người mà anh yêu.
Ông
lão chẳng nói được gì, chỉ thỉnh thoảng gắng gượng nở một nụ cười mãn nguyện.
Anh thấy cả những giọt nước mắt lăn dài trên má ông… Thấy trời đã khuya, cô y
tá dịu dàng bước lại rồi bảo anh: “Anh nên nghỉ ngơi một chút, đã sang ngày mới
rồi!”. Anh mỉm cười từ chối: “Cô hãy đi nghỉ đi, tôi muốn ở lại đây
thêm
một lúc nữa…” Cô y tá ngập ngừng đáp lại: “Vậy tôi muốn ngồi lại đây với anh một
lát”.
Rồi
cô bắt đầu nói với anh, trước khi ông lão bị những cơn đau tim quái ác dày vò,
ông hay kể với cô về con trai. Ông rất yêu đứa con này và luôn tự hào về anh.
Ông nói anh rất dũng cảm và có một trái tim quảng đại. Ngày bé anh nghịch lắm,
lúc nào cũng chỉ chăm chăm tìm vật dụng để hóa thân thành những anh hùng. Anh
có đam mê với biển cả và những con tàu. Anh muốn sau này lớn lên sẽ trở thành một
thủy
thủ,
bảo vệ Tổ Quốc. Mỗi lần nhắc đến anh, hiện trong mắt ông lão đều là một sự hân
hoan khó tả. Ông bảo anh đã xa ông từ rất lâu rồi. Ông chỉ ước một ngày được gặp
lại con trai… Và thật may mắn khi anh đã có mặt ở đây…
Người
lính trẻ không nói gì, chỉ cúi xuống hôn lên trán người đàn ông đã thiếp đi lúc
nào không hay… Và anh cứ ngồi túc trực bên ông như thế, mãi cho đến khi bình
minh ló rạng…
Sáng
hôm sau, khi lại gần đánh thức ông, anh mới hay ông lão đã trút hơi thở cuối
cùng… Lúc ấy, anh mới buông tay ông ra và gọi y tá… Sau khi bình tĩnh lại, anh
lính trẻ quay sang nói với cô y tá: “Tôi muốn cho cô biết một sự thật…”. Cô y
tá chỉ tròn xoe mắt: “Là sự thật gì vậy?”. “Tôi không phải con trai của ông ấy…Tôi
chưa gặp ông bao giờ cả…”.
Cô
y tá đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô hỏi anh nếu ông lão không
phải cha anh vậy tại sao anh lại ở đó suốt đêm và trò chuyện với ông lão. Anh mỉm
cười hiền từ: “Cô biết đấy… ông lão đang rất cần tình yêu của một đứa con trai.
Tôi chỉ muốn bù đắp cho ông bằng tấm lòng của mình… Ông ấy già rồi, mà vẫn chưa
một lần được gặp lại con mình…Và… tôi cũng mất cha từ khi còn rất bé, lâu rồi
tôi không có ai để chia sẻ nhiều như thế…”.
Cô
y tá không nén nổi xúc động, thắc mắc điều kỳ diệu gì đã mang anh đến đây. Anh
nói đó là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Anh đến bệnh viện tìm ông William Grey nào
đó để báo tin con ông đã hy sinh ở Iraq, nhưng duyên phận đã khiến anh có mặt tại
căn phòng này. Cô y tá nhìn anh run run: “Người đàn ông mà anh đã ở cạnh suốt
đêm chính là William Grey…”
Cái
đêm đặc biệt ấy đã khiến tâm hồn của ba con người thay đổi hoàn toàn. Ông lão
được thỏa mãn nguyện ước cuối cùng của đời mình và có thể thanh thản để về bên
kia thế giới. Chàng trai trẻ mồ côi cha lần đầu tiên được nắm tay một người để
có thể chia sẻ, bộc bạch mọi khó khăn, bước ngoặt cuộc đời mà anh đã cô đơn bước
qua.
Cô
y tá được chứng kiến tận mắt một câu chuyện nhân sinh quan rất cảm động có thật
trên đời, có lẽ sẽ càng khiến cô trở thành một người chăm sóc nhân hậu, thông cảm
và thấu hiểu hơn nữa tình người. Trong cõi xa xăm nào đó, hai cha con ông lão hẳn
sẽ được đoàn tụ với nhau, và người thủy thủ sẽ không phải nuối tiếc vì thiếu
hơi ấm của người cha khi còn quá trẻ…
Vào
một lúc nào đó, giữa dòng đời tấp nập, nếu có ai đó cần bạn thật sự, xin bạn
hãy mở rộng tấm lòng mình như cái cách mà người thủy thủ đã làm với ông lão và
với cuộc đời mình, để cảm nhận tình người và vị ngọt của sự chia sẻ, đồng cảm.
Yêu thương người khác là yêu thương chính mình, bạn sẽ không bao giờ biết được
hết giá trị của tình yêu không cần hồi đáp mà bạn cho đi.
Sưu
Tầm
Sống đẹp thật!
Trả lờiXóa=d>
https://www.giaophanbaria.org/wp-content/uploads/2015/08/0688df53e899f5c3f73e73ca13b683951.jpg
Sống ở đời cần có một tấm lòng.
Xóahttps://www.ramsaysimedarbycollege.edu.my/wp-content/uploads/2017/06/OPEN-DAY-Nov-2017-1.jpg