Hoa sen là một loài hoa thân thảo, với củ sen được vùi dưới bùn đất, nảy mầm, mọc xuyên qua nước và nở hoa, ra lá ngay trên mặt hồ. Hoa sen không hề bị hút mật bởi các loài ong bướm mà có thể tồn tại riêng biệt từ lúc hoa nở cho đến khi hoa tàn.
Ái Liên Thuyết của nhà Nho đời Tống Chu Đôn
Di, Trong bài văn nói về nguyên nhân mà ông yêu thích hoa sen, vì hoa sen mọc
nơi bùn lầy mà không nhiễm, đẹp trong sáng mà không yêu mị, còn thân sen trong
thông suốt bên ngoài ngay thẳng không bám leo không nhiều cành, hương thơm từ
xa càng thanh tịnh chỉ có thể nhìn xa mà không thể bỡn cợt, có phong thái của
người quân tử.
“Hoa của thảo mọc trên bờ dưới nước,
có nhiều loại để yêu thích. Đào Uyên Minh đời Tấn chỉ yêu hoa cúc, từ thời Đường
người đời lại rất yêu mẫu đơn, còn ta chỉ yêu hoa sen vì hoa sen sinh ra từ bùn
lầy mà không nhiễm, trong sạch thanh thoát mà không lòe loẹt, bên trong thông
suốt bên ngoài thẳng thắn, không rườm rà, hương thơm tỏa ra xa mà nhẹ nhàng, mọc
thẳng vút cao mà trong sạch, có thể ngắm từ xa mà không thể khinh nhờn chơi
đùa”.
Ông dùng hoa cúc để tượng trung cho ẩn sĩ,
dùng mẫu đơn để ví về người giàu sang còn dùng hoa sen để tượng trưng cho người
quân tử. Các văn nhân nhã sĩ của Trung Quốc gọi hoa sen là quân tử trong các
loài hoa.
Thân sen ngay thẳng từ bùn mà vươn cao khỏi mặt
nước, nở hoa tỏa sáng cả một vùng. Khác chi người tu hành cũng phải sửa thân và
tâm cho ngay thẳng, “trực tâm tức thị đạo tràng“ – nghĩa là giữ tâm ngay thẳng
thì dù ở nơi chợ búa ồn ào cũng vẫn thấy như thành đạo tràng thanh tịnh.
Hoa sen tuy thân ngay thẳng nhưng ruột thì trống
rỗng. Người tu Phật dù thấy nhiều, nghe nhiều nhưng không để ở trong lòng, tâm
vô vi thanh tĩnh an nhiên trước mọi thị phi, phiền lụy người đời. Kinh Phật
thường dùng hoa sen để ví với các vị Thánh, Phật và Bồ Tát tuy sinh nơi thế
gian uế tạp nhưng vô nhiễm với bụi phàm.
Vẻ đẹp trong ngần, làn hương thanh tao ấy, lạ
thay lại sinh ra từ bùn đất. Hoa sen thanh thuần trên mặt nước như bạc thánh giả
đã siêu xuất khỏi thế gian ô trọc. Người tu luyện sống ở thế gian nhưng không
dính mắc chấp trước danh lợi tình, trong xã hội người thường lắm điều xấu xa, vẫn
giữ gìn giới luật, tu dưỡng phẩm hạnh, nên thân tâm thanh tịnh.
Hoa sen – Vô nhiễm. (Ảnh: Thanh Phong/ETV)
Sen nở nơi bùn lầy, người tu Phật
đắc Đạo giữa nhân gian
Từ thời thượng cổ xa xưa, Kinh thi đã có ghi
chép về hoa sen, ví dụ: Trên núi có Phù Tô, nơi ẩm thấp có hoa sen. (Sơn hữu
phù tô, thấp hữu bà hoa)
Hoa sen không sinh trưởng nơi cao nguyên, mà
lại sinh sôi ở chốn bùn lầy ẩm thấp, cũng như Phật Pháp truyền tại nơi thế gian
phức tạp, ô nhiễm, bởi con người cần trải qua những khổ nạn mới thấu hiểu sự hư
huyễn và vô thường của đời người, mà buông bỏ lòng tham luyến cõi trần, từ
trong mê ải của nhân gian mới có thể giác ngộ ý nghĩa đời người là tu luyện đốn
ngộ Phật lý, tỉnh thức quay trở về.
Cũng như khi xưa Phật Thích Ca Mâu Ni phải rời
bỏ chốn hoàng cung quyền quý mới có thể đi tìm Đạo, giác ngộ, tìm thấy con đường
cứu vớt chúng sinh khỏi trầm luân phiền não.
Người tu luyện chân chính cũng không cầu nơi
đền cao phủ lớn tách biệt với thế tục, bởi tu luyện chính là giữa chốn người
thường mà siêu xuất khỏi thường nhân. Tron khổ ải, phiền não của chúng sinh mới
có thể giác ngộ, phản bổn quy chân, là con đường tu hành chân chính. Vậy nên Phật
giảng rằng: người tu phải biết “lấy khổ làm vui”, trong khổ nạn mà tiêu nghiệp
đã tạo ra từ bao đời bao kiếp, trong khổ nạn mới minh chứng đức tin vào Phật
Pháp.
Bao nhiêu bậc Thánh giả, khi đến thế gian, giảng
Phật Pháp và dẫn dắt con người tu luyện để thoát khổ, đều bị con người cười nhạo,
bài xích thậm chí còn bức hại vùi dập. Con người luôn truy cầu được hạnh phúc
sung sướng ở nơi thế gian, vậy tại sao Phật lại giảng, con người phải chịu khổ
mới có thể tu luyện. Bởi rằng, nếu thế gian toàn chuyện vui vẻ mãn ý thì ai còn
muốn tu luyện, nữa, chẳng phải trần thế chính là thiên đường rồi sao.
Con người trong mê không thấu được Pháp Lý,
nên mê mải truy cầu danh lợi để thỏa mãn hạnh phúc nơi thế gian, mà quên mất đường
về thiên quốc. “Nhân Liên hoa” được nhắc đến trong Kinh Phật để ví với sự khai
mở tâm liên của chúng sinh, tức là người giác ngộ.
Hoa sen cũng không nở vào mùa Xuân mà lại nở
vào mùa Hạ, là mùa nóng bức nhất trong một năm. Hoa sen không chọn mùa thời tiết
thuận lợi hay hoàn cảnh trong sạch để sinh trưởng.
bài rất hấp dẫn
Trả lờiXóa