Có ai đó nói rằng, khi
quay ngược trái tim mình lên, trái tim sẽ có hình ngọn lửa. Có phải đó là ngọn
lửa của yêu thương, của tình người ấm áp ? Ngọn lửa ấm áp cho tình yêu đến phút
cuối của cuộc đời. Tôi cũng từng nghe người ta nói rằng, tuổi trẻ thường mang
trái tim màu đỏ với tình yêu đầy nhiệt huyết, có thể cống hiến hết tất cả những gì mình có cho tình yêu và lý tưởng.
Nhưng phải chăng chính vì trái tim nhiệt huyết ấy mải mê chạy theo những đam mê
hoài bão, mà vô tình quên mất đi ngọn lửa yêu thương?
Một anh chàng giám đốc
trẻ gọi điện thoại về cho mẹ nói rằng, anh đang bận công việc tại sở làm khi được
biết tin mẹ bệnh. Có lẽ cũng còn sót lại "chút tình người", nên anh gửi
cho mẹ một số tiền để lo thang thuốc. Nhưng sự thật phũ phàng, là anh ta đang bận
dự lễ sinh nhật của người yêu. Bữa tiệc linh đình mà anh chiêu đãi hằng trăm bè
bạn ở một nhà hàng sang trọng, để người yêu anh nở mày nở mặt. Chỉ tiền rượu
thôi cũng đã tính bằng trăm triệu. Giây phút đó, nào anh có nhớ chính nhờ mẹ đã
ban cho anh sự sống, và cũng chính nhờ có cái lưng còng của mẹ, nên ngày nay
anh mới có thể đứng thẳng nghênh mặt
nhìn đời?
Có thể cuộc sống ngày
nay với những gian dối dẫy đầy, đã khiến bạn mất niềm tin vào con người, và từ
đó dễ dàng khiến chúng ta lo sợ rằng tình thương của mình sẽ cho nhầm chỗ?
Nhưng đâu phải trên thế giới này, tất cả đều là những toan tính, dối lừa ...
Bà cụ mù đi ăn xin
trong trời rét căm căm, cô gái lỡ lầm bị đánh đập không thương tiếc, bé gái trước
cổng trường đại học cầu xin ai đó giúp ba em: Họ đã lầm khi họ van xin không
đúng chỗ, để rồi họ chỉ nhận được những cái xua tay, những cái lắc đầu quây quẩy. Họ quá ngây thơ nên cứ hy vọng mà cầu xin một
"món hàng" mà từ lâu đã trở thành "quý hiếm": Tình thương
...
Có ai đó nói gia đình
là tất cả, nhưng bạn đã làm được gì cho gia đình ấy ? Một câu nói ân cần nhắc mẹ
uống thuốc, một chén cháo nóng lúc ba
đau, đó là tình yêu không lời bạn dành cho họ. Chúng ta đã NHẬN, quá nhiều
- từ gia đình, bạn bè, từ cuộc sống, và
từ cả những người không quen biết, thì cũng đến lúc mình cần phải biết CHO đi,
biết ban tặng. Bạn phải biết sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng ban phát tình thương,
như đã có rất nhiều lúc trong cuộc đời, mà bạn đã rất cần sự chia sẻ và tình
thương vậy ...
Khi xưa, thời trai
tráng, tôi cũng đã từng như các bạn trẻ ngày nay, đã từng chạy theo tình yêu mà
quên đi ba mẹ. Tôi cũng đã từng quay mặt làm ngơ trước bao cảnh thương tâm, chỉ
vì sợ bị gạt gẫm, bị chê cười. Giờ đây khi mái tóc đã lắc rắc muối tiêu, tôi mới
thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ "CHO và NHẬN ". Dẫu muộn màng,
nhưng vẫn còn hơn không ...
Tuy biết rằng ngọn lửa
nào rồi cũng có lúc tàn. Nhưng hãy để cho ngọn lửa trong trái tim chúng ta mãi
sưởi ấm - đến khi còn có thể. Đừng thắc mắc, đừng đặt quá nhiều câu hỏi. Đừng sợ
người, sợ ta, sợ thị phi, đàm tiếu. Hãy sống với trái tim mang dòng máu đỏ đầy
yêu thương và nhiệt huyết. Nguyên tắc cuộc sống vốn vô cùng đơn giản: có CHO
thì có NHẬN.
Tôi vẫn nhớ mãi câu
chuyện nhỏ ngày xưa khi còn bé. Có một buổi sáng nọ, bà ngoại tôi dắt một người
ăn xin vào nhà, và đem cả một phần cơm điểm tâm ra cho người nghèo đói ấy.
"Cô bé tôi" khi ấy, mặc dù đã
được ăn no căng đầy bụng, vẫn ganh tỵ mà hỏi ngoại "Tại sao mình phải cho bà cụ đó nhiều
quá vậy? Ngoại chỉ cho một miếng bánh mì là bả đã mừng lắm rồi ". Ngoại
tôi cười móm mém "Con à, cuộc đời này có vay thì có trả, có cho thì có nhận.
Mai này lớn lên con sẽ thấy lời ngoại dạy là đúng .. " .
Và vì thế mà đến giờ
tôi vẫn luôn tâm đắc với câu "châm ngôn cuộc đời" của Ngoại: “ Sống
là cho đâu chỉ nhận riêng mình ”...
Hoàng Thanh .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.