Phil Seymour là trung sĩ Sư đoàn Thủy quân lục
chiến ( TQLC ) của Hoa Kỳ, ông đến Việt Nam vào tháng 12 năm 1966 và đã bị
thương chỉ 1 tháng sau đó.
Tháng 6 năm 1967, Phil đóng quân ở một đảo nhỏ gần Hội An, Đà Nẵng,nhưng thường
xuyên vào đất liền và thăm Hội An.Trong nhữg chuyến đi đó, Phil thường mang
theo một chú chó nhỏ đằng sau balo của mình. Chú chó này tên là Boot, được ông
cứu trong một lần hành quân ở trong rừng. Lúc đó Boot còn chưa dứt sữa.
Mỗi khi Phil và đồng đội chèo thuyền ghé vào đất liền, những đứa trẻ trong làng
chạy ùa tới để hỏi xin các loại “đồ Mỹ” như kẹo, đồ hộp và cả thuốc lá. Thường
thì toán lính Mỹ này sẽ chia cho bọn trẻ những thứ này trong khẩu phần của họ.
Trong số những đứa trẻ đó có một cậu bé tên Cam, luôn mặc đồ ngủ màu xanh và đi
chân đất Cam không nhao nhao lên như những đứa trẻ khác mà đứng lùi về sau một
chút... Ban đầu toán lính Mỹ tưởng Cam nhút nhát, tuy nhiên sau đó họ mới nhận
ra là Cam rất khôn ngoan: Cậu không đến xin bằng tay không, mà mang đến những
thực phẩm địa phương như chuối, dừa, chanh... để trao đổi. Vì vậy Cam rất được
lính Mỹ yêu mến.
Một ngày của tháng 6 năm 1967, cậu bé Cam – 9 tuổi – tặng một quả chuối cho
Phil. Trung sĩ Phil Seymour lúc này chuẩn bị rời vùng đất miền Trung này để đi
nghỉ 1 tuần ở Thái Lan. Phil hỏi Cam rằng cậu muốn ông tặng quà gì. Thật ra một
cậu bé nghèo ở làng quê heo hút này không hề biết Thái Lan là ở đâu, có món gì
để mà đòi hỏi... Cậu cũng không nói tiếng Anh được tốt lắm, suy nghĩ 1 chút rồi
cậu chỉ vào cái đồng hồ mà Phil đang đeo. Trung sĩ Phil đồng ý.
Khi ở Thái Lan, Phil quên bén mất lời hứa về cái đồng hồ. Hết kỳ nghỉ phép, trở
lại Hội An, rồi gặp lại Cam, ông mới chợt nhớ tới vụ cái đồng hồ. Khi thấy Phil
về, Cam chạy ùa tới, hớn hở.
Nhưng không có cái đồng hồ nào cả...!
Ngay sau đó, đơn vị của Phil rời vùng đất này để về vùng phi quân sự, rồi đến
tháng 1 năm 1968 thì ông rời Việt Nam.
Phil cho biết rằng cuộc sống của ông rất bình lặng, ko có nhiều thứ làm ông hối
tiếc, ngoại trừ lời hứa không thực hiện được với 1 cậu bé ở vùng quê nghèo miền
Trung Việt Nam... Đó thực sự là niềm hối hận lớn nhất trong đời của ông. Ông
cũng đã từng nghĩ rằng sẽ phải mang niềm ân hận này theo cho đến khi lìa đời.
Tuy nhiên vào năm 2007, vợ của Phil là Lynne cho ông biết:nhóm du lịch chung mà
ông bà thường tham gia sẽ có một chuyến đến vùng Đông Nam Á và sẽ có dừng chân ở
Hội An. Bà Lynne nói ông cân nhắc việc tham gia chuyến đi này, cũng là cơ hội để
tìm lại Cam và thực hiện lời hứa 40 năm trước đó.
Phil nghĩ rằng cơ hội để tìm lại được Cam gần như là số 0.Không thể biết được rằng
Cam có thể sống sót qua được chiến tranh hay không vì vùng đất này xưa kia rất
ác liệt. Tuy nhiên Phil vẫn mang theo 1cái đồng hồ trog chuyến du lịch này.
Hướng dẫn viên đoàn du lịch của Phil là một người Hà Nội, nói rằng anh biết rất
nhiều người ở Hội An nên sẽ giúp tìm Cam. Thật bất ngờ là sau ngần ấy năm, ông
Phil vẫn còn giữ một số tấm hình gia đình của Cam để có thể mang đi hỏi thăm.
Sau khi đến Hội An, nhận phòng khách sạn xong thì cũng là lúc anh hướng dẫn
viên người Việt gọi Phil xuống và qua bên kia đường. Không biết bằng cách nào,
người hướng dẫn viên này đã tìm được một người đàn ông đội mũ màu xanh, người
này nhìn tấm ảnh của Phil và nói trong hình là cha của anh chụp chung với 3 người
con, người con trai út trong hình chính là người đội nón xanh này, và Cam chính
là anh trai của anh. Ngay lúc đó, anh điện thoại để gọi Cam tới.
Phil lật đật chạy lên phòng khách sạn để lấy máy ảnh và đồng hồ, rồi chạy ngay
xuống. Ngay khi băng lại qua đường, Phil cũng vừa thấy Cam tới, lúc này Cam đã
là một người đàn ông 49 tuổi.
Hướng dẫn viên giải thích cho Cam hiểu câu chuyện. Anh ngơ ngác, không thể hiểu
được rằng có người vừa đi nửa vòng trái đất chỉ để gặp anh và đưa chiếc đồng hồ.
Hướng dẫn viên chỉ ông Phil rồi hỏi Cam là có nhớ người đàn ông này không, Cam
trả lời: Có, ổng thường cõng con chó nhỏ trên lưng. Cậu hướng dẫn viên hỏi về lời
hứa chiếc đồng hồ 40 năm trước, Cam trả lời: “Có, lúc đó tui mới 9 tuổi, nói tiếng
Mỹ bập bẹ, nên nghĩ rằng đã có sự hiểu lầm nào đó”.
Ông Phil và hướng dẫn viên đã giải thích cho Cam hiểu là không có sự hiểu lầm
nào cả, chỉ là do Phil đã thất hứa.
Phil đưa cho Cam chiếc đồng hồ. Anh Cam rơi nước mắt. Họ cùng ôm nhau khóc...!
Hôm sau anh Cam mời ông Phil đến nhà ăn tối. Vợ anh tên là Nở, cùng cô con gái
tên Vy chuẩn bị cho bữa ăn, còn vợ chồng Phil – Lynne và anh hướng dẫn viên ngồi
ăn.
Vy – con gái đầu của anh Cam – lúc đó 28 tuổi, vừa mới kết hôn, nói rằng cô muốn
được học đại học như 4 người em trai của mình, nhưng ở vùng quê này thì phụ nữ
thường thiệt thòi, ít được học lên đại học.
Trên đường về khách sạn, Lynne – vợ của Phil – suy nghĩ và ngỏ ý muốn giúp Vy
được học đại học. Với sự liên lạc, giúp đỡ của anh hướng dẫn viên, Vy đã được
đi học ở Sài Gòn cùng với 4 người em trai đã đi học hồi trước đó.
Một lời hứa tưởng như rất nhỏ, vô thưởng vô phạt, nhưng đã ám ảnh anh lính tên
Phil trong 40 năm, khơi gợi lại cho ông những ký ức buồn về một vùng quê đau khổ,
tan tác. Ông quyết chí tìm lại cậu bé năm xưa để xua đi nỗi đau đáu trong lòng.
Phil cho biết:
“Nếu tôi thất hứa với một người lớn nào đó thì tôi sẽ không bị mang một nỗi ân
hận dai dẳng đến như vậy. Đằng này tôi đã hứa với một đứa trẻ tốt bụng, ngây
thơ. Nó không thề thốt hay cầu xin gì cả”.
ST
rất tốt, đã hứa là làm
Trả lờiXóa