Con người chúng
ta lúc sống thì bôn ba khắp nơi, trầm luân trong lục đạo, sinh tử đều bởi do
tình, chính niệm lúc nào cũng mờ mịt vô định. Trong truy cầu khởi tâm tham dục
và đố kị, làm ra những chuyện khuất tất, hoặc trong khi xung đột tranh chấp mà
khởi ma tính, nói dối, tà dâm, sát sinh… đều sẽ tạo ác nghiệp. Thế sự vô thường,
sinh mệnh vô thường, một khi vô thường đến thì sẽ chịu khổ trong lục đạo luân
hồi.
Các sinh mệnh
luân hồi trong lục đạo được quyết định bởi nghiệp quả của tự thân mỗi người,
tầng thứ của lục đạo cũng bất đồng, nhưng bất luận là rơi rớt vào đạo nào hoặc
thăng hoa lên đến tầng thứ nào, Phật gia nói rằng “tâm niệm” dẫn đầu tất cả.
Trong Cao Tăng truyện có câu chuyện về một vị tăng nhân hóa
thành hổ, lại cũng bởi nhờ 1 niệm chính mà thoát khỏi đạo súc sinh, câu chuyện
này đã cảnh tính và khiến người đời phải suy ngẫm.
Một niệm giữa
tăng và hổ
Chuyện rằng tại
vùng núi Viên Châu có một vị tăng ở thôn viện trong làng tình cờ có được một
tấm da hổ, ông ta khoác nó lên mình để đùa giỡn, học điệu bộ lắc đầu nguẩy
đuôi, không khác gì loài hổ. Có lúc ông ta đùa giỡn ngay bên đường, người trong
làng trông thấy đều kinh hãi, có người vội vàng bỏ chạy đến mức không màng đến
đồ mang theo bên mình. Vị tăng này nhặt được những đồ vật đó trong lòng rất sung
sướng, liền nấp sẵn ở các con đường trọng yếu, đợi khi có người bán hàng rong
đi ngang qua thì sẽ từ trong bãi cỏ nhảy vọt ra, người bán hàng rong hễ trông
thấy thì giật mình hoảng hốt bỏ chạy thục mạng, ông ta liền đem đồ vật của
người kia về nhà. Tăng nhân này đội tấm da hổ lên người, mỗi khi ra khỏi cửa
thì đều có thu hoạch, nghĩ rằng kế sách này hay, được một lần lại muốn thêm
nhiều lần nữa, cứ như vậy mà làm không biết chán, quên mất cả bản thân mình.
Đột nhiên có một
ngày, vị tăng cảm thấy tấm da hổ kia dường như đã dính lên cơ thể của mình.
Ngày hôm đó, ông ta mai phục trong bãi cỏ một hồi lâu, trong lúc thử tạm thời
gỡ bỏ tấm da hổ ra nhưng dù cố gắng cách mấy cũng không cách nào cởi ra được.
Ông ta nhìn thấy tay chân của mình đều là dáng hình của hổ, lập tức liền chạy
đến bên sông soi mình dưới nước thì thấy đầu, tai, mắt, mày, mũi, miệng, đuôi,
lông đều là dáng vẻ của hổ, ông ta đã là “phi nhân” rồi.
Tăng hổ vui vẻ
trên bãi cỏ, bắt cáo và thỏ để ăn thịt, lúc này hành động chộp vồ và ăn thịt
con mồi đều là động tác của hổ. Sau đó, tăng hổ sống lẫn vào bầy hổ, lại bị quỷ
thần sai khiến, đêm đến vào trong núi, bất luận là mưa tuyết gió rét đều không
được nghỉ ngơi, những ngày tháng này khiến ông ta khổ sở vô cùng. Hình hài của
tuy là hổ, nhưng tâm tư rõ ràng là của người, chỉ là không thể nói chuyện.
Cứ như vậy hơn
một năm trôi qua, một ngày nọ ông ta cảm thấy chán nản vì cầu mà không được,
liền ẩn nấp bên đường. Đột nhiên có một người đi ngang qua trước mặt ông ta,
ông ta vừa nhảy ra liền cắn người đó đến chết, sau đó xé xác người đó rồi ăn
ngấu nghiến. Lúc này, ông ta nhìn kĩ mới phát hiện người bị mình cắn chết
hóa ra là một tăng nhân.
Người tăng nhân
bị chết đó khiến tăng hổ cảm thấy bản thân tội lỗi sâu dày, ông ta nghĩ: “Bản
thân ta may mắn được làm tăng, cầu thoát khỏi luân hồi, nhưng lại không giữ giới
cấm, phạm phải tội lớn, bị biến thành hổ, nghiệp lực to lớn, trước nay chưa từng
có. Nay lại giết tăng nhân để ăn thịt, địa ngục có thể bỏ qua cho ta sao? Ta
thà đói chết cũng không tiếp tục tạo thêm tội nghiệp nữa. Vừa nghĩ ông vừa
ngẩng mặt lên trời, đột nhiên lớp da hổ trên người bị tuột ra như cởi một chiếc
y phục vậy.
Sau đó, ông ta
đi đến Sùng Thọ viện ở Lâm Xuyên, cung kính kể với Viên Siêu pháp sư về câu
chuyện hóa thành hổ của mình, khẩn cầu sám hối nghiệp tội. Pháp sư nói: “sinh
tử họa phúc, đều do niệm tạo tác. Trong một sát na, tức thời có thể phân ra thiên
đường địa ngục, há chỉ có ở kiếp trước kiếp này thôi đâu”. Đồng thời tán thành
ông ta quay trở lại làm người lương thiện, khích lệ ông ta tiếp tục chí tu
hành, hoàn nguyên phản bổn; trừ bỏ ác niệm, một chút ác niệm cũng không giữ,
thì người không thành hổ, hổ cũng không thành người vậy.
(Trích Cao tăng truyện)
nhân quả do ta tạo nên
Trả lờiXóa