Mọi trải nghiệm của chúng ta đều được lưu trữ trong tâm trí.
Kỉ niệm được cất giấu trong não bộ để có thể được ‘lưu xuất’ bất cứ lúc nào.
Chúng ta có thể nhớ những cái tên, gương mặt, một địa điểm hay một mùi hương
nào đó. Nhưng những ký ức cũng phai mờ theo thời gian và đổi thay cùng sự trưởng
thành của mỗi người.
Mặc dù vậy, đôi khi những kí ức
phai mờ đó không hoàn toàn mất đi mà vẫn tồn tại trong cơ thể chúng ta dưới
hình thức những phản ứng, rung động vật lý và khuôn mẫu ứng xử.
Thực ra cơ thể chúng ta không hề
quên.
Nhiều sự kiện diễn
ra trong đời sống để lại những dấu hằn sinh lí
trong cơ thể, đặc biệt là khi chúng ta bị tổn thương nặng nề hay phải
trải qua những sang chấn tâm lý nghiêm trọng, căng thẳng tột độ, khiến
cơ thể phải đấu tranh, trốn chạy hay gồng cứng để đương đầu với chúng.
Trong một thế giới hoàn hảo,
chúng ta có thể xả bỏ mọi tổn thương hay làm dịu bớt căng thẳng sau khi chúng
phát khởi. Nhưng thực tế không như vậy, và chúng ta luôn phải sống chung với những
‘khối nội kết’ tích tụ trong tâm trí, bắt nguồn từ những trải nghiệm trong quá
khứ (dù tốt hay xấu). Hầu hết mọi người không biết làm cách nào để tháo gỡ những
‘nút thắt’ này bởi chúng ta thậm chí không nhận thức được sự tồn tại của chúng.
Chúng ta có thể cảm thấy căng thẳng
khi phải nhờ vả hay vay tiền ai đó; hoặc nóng bừng mặt khi được yêu cầu phát biểu
trước đám đông. Đó là một phản ứng đã được cơ thể ghi nhớ.
Bộ não đã ghi nhớ một sự việc
trong quá khứ khi chúng ta cầu xin sự trợ giúp đỡ mà không được đáp ứng. Có thể
ai đó đã khiến chúng ta cảm thấy xấu hổ vì thẳng thừng từ chối: “anh nên biết
cách tự lo liệu cho bản thân”. Có thể cảm giác bị bẽ mặt đã in hằn trong tâm
trí bạn từ thời học phổ thông, khi không thể trả lời câu hỏi của giáo viên trước
cả lớp.
Những gì không thể hiện được bằng
lời sẽ được biểu hiện qua những phản ứng, rung động của cơ thể.
Chúng ta có thể cố quên,
ngăn cản, hoặc dùng lý trí đè nén những kí ức được lưu trữ trong bộ não,
nhưng khi những kí ức sâu dày ấy đã trở thành những phản ứng tự
động của cơ thể thì chúng ta phải làm như thế nào?
Động vật thường giãy giụa khi bị
đau đớn hoặc run rẩy lúc sợ hãi. Hãy để ý 2 con chó đánh nhau: Một khi trận
đánh kết thúc, cả hai sẽ lắc mạnh cơ thể để làm dịu lại hệ thần kinh và
giảm bớt căng thẳng. Nhờ vậy mà kí ức vật lý về tình huống đó không bị lưu lại.
Tuy nhiên, con người thường lại
không làm như vậy. Thay vào đó, hàng ngày chúng ta cứ vác trên vai những căng
thẳng, lo lắng hay những tổn thương trong quá khứ, để rồi phải tìm đến ăn nhậu,
hoặc những thú vui chóng vánh để giải khuây.
Nhưng… đó chỉ là giải pháp tạm
thời, cảm giác bất an sẽ quay lại chừng nào chúng ta chưa giải phóng được những
cảm xúc ách tắc ấy ra khỏi cơ thể.
Tôi từng nghiện đồ ngọt. Tôi thường
ăn nhiều bánh ngọt, kem bất cứ khi nào cảm thấy buồn chán, tức giận hoặc cô
đơn. Đồ ngọt giúp tôi đối phó với những cảm xúc phiền não và làm dịu nỗi đau tuổi
thơ từng bị lạm dụng.
Nhưng chính thói quen ấy đã ảnh
hưởng xấu tới sức khỏe của tôi. Tôi bị bệnh ngoài da, đau nửa đầu và hay mệt mỏi
suốt 10 năm trước khi tôi phát hiện ra rằng chính đồ ngọt là nguyên nhân. Tôi
loại bỏ đồ ngọt ra khỏi chế độ ăn nhưng tình trạng sức khỏe vẫn không được cải
thiện bao nhiêu.
Để thực sự chữa lành bệnh,
tôi phải truy tìm gốc rễ của vấn đề – đó chính là những ‘nút thắt’ cảm xúc chưa
được gỡ bỏ. Và ‘bộ công cụ’ dưới đây đã giúp tôi làm được điều đó.
Để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực bị dồn nén và lấy lại sự bình yên cho
tâm hồn, mỗi người cần tạo cho mình một ‘bộ công cụ cảm xúc’. Nó giúp chúng ta
điều hòa hệ thần kinh và cảm thấy thanh thản hơn.
Công cụ đầu tiên: Đừng phán
xét
Khi bạn bị một cảm xúc tiêu cực chi phối và mong muốn ‘tìm quên’ bằng những
món ăn không có lợi cho sức khỏe hay những thú vui không lành mạnh, hãy cố gắng
đừng phê phán hay tự trách mình. Cơ thể chúng ta được lập trình sẵn để tìm kiếm
sự thoải mái, vì vậy việc nó luôn cố gắng chạy theo một điều gì đó nhằm làm dịu
nỗi đau và để ta cảm thấy tốt hơn cũng là phản ứng tự nhiên.
Điều đó không có nghĩa là bạn là một con người tồi tệ.
Công cụ thứ hai: Hãy cảm
nhận
Hãy cho phép bản thân được cảm nhận – chúng ta cần phải cảm nhận để có thể
chuyển hóa và chữa lành cảm xúc đó.
Thông thường, lý do khiến chúng
ta cảm thấy cần kìm nén cảm xúc là niềm tin cho rằng cảm xúc ấy không nên có và
không được phép có. Chúng ta cho rằng mình không được phép tức giận, hay phải mạnh
mẽ và không được khóc.
Nhận biết và chấp nhận cảm xúc của
mình giúp bạn có sức mạnh để vượt qua chúng. Chúng ta có thể kiểm soát cảm xúc
thay vì bị chúng chi phối, và trong quá trình ấy, vết thương sẽ được chữa lành.
Quá trình ‘chữa lành vết
thương’chắc chắn sẽ gợi lại rất nhiều cảm xúc khác nhau, kể cả những nỗi đau.
Khi những cảm xúc ấy phát khởi, hãy cứ để chúng đến nhưng đừng bám chấp; nhận
biết rõ ràng sự hiện diện của chúng và hiểu rằng chúng trào dâng rồi sẽ tan biến
như những cơn sóng vậy.
Ban đầu, chúng ta có thể cảm thấy
vô cùng khó chịu, nhưng hãy cứ quán sát mà không cần phán xét hay phản ứng lại.
Nhờ vậy chúng ta mới có tự tỉnh táo cần thiết. Cảm xúc không kéo dài mãi mãi.
Chúng đến và đi – nếu chúng ta cho phép.
Công cụ thứ ba: Giải phóng
Sau khi cho phép mình nhận diện
cảm xúc, đây là lúc chúng ta giải phóng những cảm xúc tiêu cực ấy khỏi cơ thể.
Chúng ta có thể lắc nhẹ cơ thể,
bắt đầu từ đôi chân rồi đi lên từng phần của cơ thể. Hoặc chúng ta có thể mở một
bản nhạc phù hợp với tâm trạng và hát theo, nhún nhảy, thậm chí có thể khóc cho
đến khi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cách làm này giúp cảm xúc phiền não lên tiếng và
giải phóng khỏi cơ thể chúng ta.
Nếu bạn chưa quen cách làm này
thì hãy cầm bút lên và viết. Chẳng cần trau chuốt, chỉnh sửa; hãy đặt cơn giận,
sự uất ức, nỗi buồn bực hay bất kì cảm xúc phiền muộn nào của bạn lên trang giấy.
Sau đó, hãy xé trang giấy ấy hoặc đốt nó đi, như một cách đoạn tuyệt với
những ký ức tổn thương.
Tất nhiên, không có một giải
pháp duy nhất cho mọi trường hợp. Có những lúc chúng ta cần vận động cơ thể, có
khi hát lên hay viết ra cảm xúc của mình giúp chúng ta xả bỏ được những uẩn ức
trong lòng. Hãy lựa chọn phương pháp phù hợp nhất với mình.
Công cụ thứ tư: Tha thứ
Đây là công cụ quan trọng nhất
trong‘bộ công cụ cảm xúc’ này. Để thực sự chữa lành được những vết thương lòng,
chúng ta phải học cách tự tha thứ cho bản thân mình.
Dằn vặt bản thân vì những lỗi lầm
trong quá khứ không giải quyết được vấn đề gì, và chắc chắn cũn gkhông giúp bạn
cảm thấy tự tin hơn.
Cho dù bạn đã từng bị sa đà vào
thói quen xấu hay có những lúc ‘đánh mất mình’ nhằm trốn chạy một nỗi đau nào
đó. Hãy hiểu rằng, thật ra chúng ta đã cố gắng hết sức nhưng sức mạnh nội tâm của
mình vào thời điểm đó chỉ có vậy.
Khi sự việc đã xảy ra rồi, thật
dễ dàng phán xét và mắc kẹt trong cái vòng xoáy của sự dằn vặt, trách cứ. Thật
ra, chúng ta khó có thể suy nghĩ sáng suốt khi đang ở trong trạng thái bất an.
Não bộ và cơ thể phản ứng với sự khó chịu dựa trên những suy diễn về một sự lựa
chọn mà nó cho là an toàn nhất ngay tại thời điểm đó, và đôi khi điều đó có
nghĩa là chúng ta quay trở lại với thói quen hoặc những hành vi tiêu cực.
Nhận thức được điều này, chúng
ta sẽ biết tha thứ cho bản thân và tiếp tục tiến bước. Chúng ta đã có những
công cụ cần thiết để thay đổi suy nghĩ và không lặp lại sai lầm.
Và cuối cùng là: Thời gian
Con người thường có xu hướng tìm
kiếm giải pháp ‘mỳ ăn liền’, nhưng chẳng có một liều thuốc tiên có khả năng chữa
lành vết thương ngay tức thì.Quá trình chữa lành cần có thời gian.
Hãy kiên nhẫn bởi sự hàn gắn là
một hành trình đời người.
Tất nhiên, luyện tập sẽ giúp cho
hành trình ấy trở nên dễ dàng hơn, nhưng sẽ không có sự hoàn hảo. Có những lúc
chúng ta lại bị rơi vào bẫy của những thói quen cũ, nhưng một khi điều đó xảy
ra, hãy nắm chắc những công cụ này và áp dụng những gì hữu ích. Chắc chắn chúng
ta sẽ làm được và sống hạnh phúc.
Theo songhanhphuc.net
Hãy bao dung...
Trả lờiXóahttps://giffiles.alphacoders.com/611/61132.gif
Và rộng lượng. . . .
Xóahttps://thumbs.gfycat.com/MeagerImperturbableAndeancockoftherock-size_restricted.gif
hãy để tâm hồn luôn thanh thản
Trả lờiXóa