Tôi
đi trước nhé, bà ơi!
Chuyến
tàu tôi đã đến nơi trạm dừng...
Hứa
rằng sống chết cùng chung,
Vậy
mà tôi lại giữa chừng rời đi.
Bà
đừng có khóc nhoà mi,
Kiếp sau mình gặp, lo gì, bà ha!
Bao nhiêu năm tháng đã qua,
Tôi - bà có cặp vào ra sớm chiều.
Ân tình sâu đậm bao nhiêu,
Dù
chưa từng nói tiếng yêu lần nào...
Vui
buồn, sướng khổ cùng nhau,
Sơn
hào hải vị không đâu bằng nhà.
Bát
canh với mấy quả cà,
Nhường
qua gắp lại đến già còn thương...
Tôi
nay tạm tới thiên đường,
Trong
lòng chỉ có vấn vương mình bà.
Lần
này đằng đẵng cách xa,
Nhớ
tôi bà biết gắp cà cho ai?
Bà
ơi, năm tháng dẫu dài,
Dù
tôi chẳng thể bên tai càm ràm...
Nhưng
bà phải nhớ lạc quan,
Sống
vui, sống khoẻ vì đàn cháu con!
Kiếp
sau mình gặp sớm hơn,
Rồi
tôi sẽ lại ăn cơm cùng bà.
Bát
canh với mấy quả cà,
Mấy
mươi năm ấy lại là một đôi.
Tôi
đi trước nhé, bà ơi!
Cảm
ơn vì đã một đời cùng nhau...
Du Phong
quá tuyệt vời
Trả lờiXóa