Có một
vị tổng giám đốc của một công ty lớn nảy ra một ý nghĩ thú vị, anh ta
muốn đi trải nghiệm cuộc sống của những người dân thường trên xe buýt,
không ngờ lại bị một cô gái xấu xí làm
cho mất mặt…
Vị
giám đốc mỗi ngày đều chen lên xe buýt ngồi, mặc dù cũng có chút kham
khổ nhưng trong lòng anh lại cảm thấy rất lạ lẫm và vui vẻ.
Thế
rồi, có một chuyện không bình thường đã xảy ra…Hôm ấy anh ta cũng lên
xe buýt và ngồi xuống ghế. Trong lúc còn đang nhìn ngó quanh quẩn thì
đột nhiên, một giọng nói như thét vào mặt
anh: “Anh không thể nhường ghế cho người khác à? Không đáng mặt đàn ông
gì cả!”
Anh ngước lên thì thấy một người phụ nữ trạc ngoài hai mươi tuổi đang bế cậu con trai nhỏ. Còn người vừa lên tiếng mắng anh là một cô gái có phần “xấu xí”. Lúc anh còn đang sững sờ thì cô gái ban nãy lại to tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi nói anh đấy!”
Anh ngước lên thì thấy một người phụ nữ trạc ngoài hai mươi tuổi đang bế cậu con trai nhỏ. Còn người vừa lên tiếng mắng anh là một cô gái có phần “xấu xí”. Lúc anh còn đang sững sờ thì cô gái ban nãy lại to tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi nói anh đấy!”
Tất
cả những người trên xe buýt đều hướng về phía anh với đôi mắt tò mò,
thậm chí “lườm lườm”. Mặt anh bỗng đỏ bừng lên mà không nói được lời
nào…
Không
còn cách nào khác, anh từ từ đứng lên và nhường ghế ngồi cho hai mẹ con
cô gái kia. Đến trạm dừng xe tiếp theo, anh vừa chật vật vừa xấu hổ
“trốn” khỏi chiếc xe buýt ấy. Anh không
ngờ rằng mình lại gặp phải một việc như vậy. Trước khi xuống xe, anh
cũng đã kịp nhìn qua mặt của cô gái “xấu xí” ấy một lần để ghi nhớ.
Không
ngờ, một tuần sau đó cô gái “xấu xí” kia lại có mặt trong vòng phỏng
vấn tuyển dụng nhân viên của công ty anh. Hơn nữa, anh lại là người trực
tiếp phỏng vấn và quyết định tuyển.
Cô gái kia vừa nhìn thấy anh cũng phát hiện ra, nét mặt cô có phần lo lắng, dường như trên trán cô vã cả mồ hôi…
Cô gái kia vừa nhìn thấy anh cũng phát hiện ra, nét mặt cô có phần lo lắng, dường như trên trán cô vã cả mồ hôi…
Vị tổng giám đốc nói: “Cô lau qua một lượt giày của ban tuyển dụng, thì có thể được nhận vào làm”.
Cô gái đứng ở đó một lúc và do dự thật lâu. Cô nghĩ: “Kinh tế trong nhà mình đã khó khăn lắm rồi, mình quá cần công việc này!”
Thực
tế, cô ấy rất có năng lực và những thành tích mà cô đạt được cũng rất
cao. Tuy nhiên, bởi vì cô có dung nhan hơi xấu nên dù đã đến dự tuyển ở
một số công ty nhưng đều bị từ chối.
Cô lại phân vân: “Bây giờ cơ hội bày ra trước mặt mình, chỉ cần mình buông tự tôn, lau giày cho họ thì sẽ có việc làm. Thế nhưng mà mình sao có thể đổi sự tôn nghiêm của mình đây?”
Cô lại phân vân: “Bây giờ cơ hội bày ra trước mặt mình, chỉ cần mình buông tự tôn, lau giày cho họ thì sẽ có việc làm. Thế nhưng mà mình sao có thể đổi sự tôn nghiêm của mình đây?”
Vị
tổng giám đốc cũng cho rằng: “Cô ta ngang ngược thế chắc sẽ không hạ
mình đâu!” Thế là anh ta nhắc lại một lần nữa như để khiêu khích cô,
thúc giục cô.
Cô gái lập tức ngồi xổm xuống, cầm giẻ lau và bắt đầu lau giày cho những vị giám khảo kia.
Vị tổng giám đốc thắc mắc: “Cô không phải là lợi hại lắm sao? Sao lại không có phản ứng gì thế?”
Vị tổng giám đốc thắc mắc: “Cô không phải là lợi hại lắm sao? Sao lại không có phản ứng gì thế?”
Khi
cô gái bắt đầu lau đến giày của anh, anh ta còn cố ý ngồi bắt chéo và
giơ chân lên. Tuy nhiên, bất giác anh ta lại cảm thấy mình có chút gì đó
quá đáng. Anh thầm nghĩ: “Cô ta dù làm
mất mặt mình trên xe buýt nhưng cũng là vì việc tốt, có chút nghĩa
hiệp!”
Nghĩ
vậy, anh ta liền xem hồ sơ của cô, không ngờ trước mắt anh là những
thành tích tốt mà cô đạt được, vượt xa những người khác. Từ mọi phương
diện, dường như cô đều xuất sắc, hơn nữa không
thể nuốt lời được. Thế là, sau khi cô gái đã lau hết giày cho mấy vị
tuyển dụng, anh tuyên bố trước mặt mọi người: “Cô đã trúng tuyển!”
Cô gái cũng không bộc lộ vẻ vui mừng mà chỉ hướng về phía giám khảo nói lời nhỏ nhẹ: “Tôi xin cảm ơn!”
Sau
đó, cô quay người sang phía vị tổng giám đốc và nói: “Tính cả giày của
ngài là 5 đôi, mỗi đôi tôi lấy 20.000, tổng cộng là 100.000. Sau khi
ngài trả xong tiền, tôi mới bắt đầu đi làm.”
Vị tổng giám đốc không biết nói thế nào, mà cũng không thể rút lại quyết định của mình, nên đành phải trả cho cô gái 100.000.
Vị tổng giám đốc không biết nói thế nào, mà cũng không thể rút lại quyết định của mình, nên đành phải trả cho cô gái 100.000.
Tuy
nhiên, điều khiến anh ta kinh ngạc hơn là cô gái sau khi nhận 100.000
ra về. Lúc cô vừa đi đến cổng công ty thì cô liền đưa hết số tiền đó cho
một ông lão nhặt ve chai.
Vị
tổng giám đốc từ sau hôm đó lại có phần nể phục cô gái. Và cũng từ sau
khi được tuyển vào công ty, cô gái làm việc rất xuất sắc, đã thay vị
tổng giám đốc ký được nhiều hợp đồng lớn.
Có một hôm, vị tổng giám đốc nhịn không được liền hỏi cô: “Hôm cô đến phỏng vấn, tôi làm khó cho cô như vậy, cô có oán trách tôi không?”
Có một hôm, vị tổng giám đốc nhịn không được liền hỏi cô: “Hôm cô đến phỏng vấn, tôi làm khó cho cô như vậy, cô có oán trách tôi không?”
Cô gái trả lời ngay lập tức: “Tôi cúi người xuống, chỉ vì muốn đổi một cơ hội để có thể ngóc đầu lên!”
Nhất
thời “cúi người” không có nghĩa là đánh mất tôn nghiêm, càng biết lúc
cần “cúi người” thì tương lai càng ngẩng được cao đầu!
ST
“Tôi cúi người xuống, chỉ vì muốn đổi một cơ hội để có thể ngóc đầu lên!”
Trả lờiXóaHAY LẮM.
https://4.bp.blogspot.com/-lh-IgqRWYa0/WAlXQM_stbI/AAAAAAAAJJQ/32-p9IjIwlsH-WbiiagOXo_lj8qTiYDnQCLcB/s400/v1.gif
http://i629.photobucket.com/albums/uu11/troimay/HOA%202016/6faf8d1577271d848bc0bf8534b1f8b0_zpsnuenmdnu.gif
XóaĐúng vậy, có lúc phải ngậm đắng nuốt nhục để có cơ hội tồn tại và vươn lên.