Ðể đả phá
tính ích kỷ, người Ả Rập thường kể câu chuyện như sau: Tai một khu phố nọ, có
không biết bao nhiêu cửa hàng ăn uống mọc lên. Hương vị bốc lên từ các cửa
hàng này thu hút những người giàu lẫn kẻ nghèo. Những người giàu đến đây
để thưởng thức những của ngon vật lạ, còn những người nghèo thì chỉ mong
ăn được chút cơm thừa canh cặn hay cùng lắm là chỉ để hít thở được hương
vị thơm ngon bốc lên từ các nhà bếp...
Một hôm,
có một người nghèo mon men đến một cửa hàng. Trên tay anh cầm một ổ bánh
mì. Anh người nghèo này có ý nghĩ độc đáo: thay vì chầu chực hưởng phần
ăn thừa của thực khách, anh bèn leo lên mái nhà, rồi ngồi cạnh ống khói của
nhà bếp. Anh vừa nhai bánh mì vừa hít thở làn khói bốc ra từ nhà bếp, anh
nhai ngấu nghiến ổ bánh mì mà tưởng tượng như mình đang thưởng thức những
của ngon được dọn trên bàn thượng khách.
Nhưng
không may cho anh, vì hôm đó người chủ nhà hàng gặp nhiều rắc rối trong
công việc làm ăn cho nên không có được bộ mặt vui tươi cho mấy. Thế là
ông sai những người hầu bàn lôi cổ người ăn xin xuống khỏi mái nhà và yêu cầu
trả tiền. Ông lý luận với người ăn xin như sau: "Khói bốc ra từ nhà bếp của
ta không phải là khói chùa, nhà ngươi đã thưởng thức làn khói đầy hương vị
đó, yêu cầu nhà ngươi trả tiền cho ta".
Người ăn
xin không chịu trả tiền. Nội vụ đã được đem ra trước tòa án. Quan đầu tỉnh
phải nhức đầu vì vụ án này. Ông cho triệu tất các bực thức giả trong toàn
tỉnh để giúp ông giải quyết vụ án. Những người này đưa ra hai ý kiến xem ra đều
có lý cả: một bên nói rằng khói bốc ra từ cửa hàng, do đó nó là chủ hữu của
ông chủ cửa hàng. Những người khác thì cho rằng khói cũng như không khí
là của mọi người, thành ra người ăn xin có quyền hưởng mà không phải trả
đồng xu nào.
Sau khi
đã bàn bạc và cân nhắc, quan đầu tỉnh mới đưa ra phán quyết như sau:
"Người nghèo đã hưởng khói mà không đụng đến thức ăn, cho nên anh ta
hãy lấy một đồng bạc, ra giữa công viên, gõ đồng bạc vào ghế đá, âm thanh
của đồng bạc sẽ lan ra. Người chủ cửa hàng muốn đòi tiền của khói, ông
hãy lắng nghe âm thanh ấy".
Người kể câu
chuyện ngụ ngôn trên đây có lẽ muốn nói với chúng ta rằng sự ích kỷ không
mang lại cho chúng ta một lợi lộc nào.
Nhưng sự ích
kỷ không bao giờ mang tính chất trung lập. Nghĩa là khi tôi khép kín tâm
hồn, khi tôi chỉ biết nghĩ đến mình, không những tôi làm cho người khác bớt
hạnh phúc, mà chính tôi cũng chết đi một phần trong tôi. Tình liên đới
không phải là một thứ xa xỉ phẩm được thêm vào tương quan giữa người với
người hoặc như một thứ tô điểm phụ thuộc cho nhân cách của tôi, mà là đòi
hỏi thiết yếu của ơn gọi làm ngưòi. Tôi càng nên người hơn khi tôi sống
cho tha nhân. Tôi càng trở nên phong phú hơn khi tôi trao ban...
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.