Lẽ sống của đời người, chẳng phải là những điều cao xa hay vĩ đại, mà đôi khi chỉ giản đơn là biết trân quý những gì đang hiện hữu, đặc biệt là tình mẹ - món quà thiêng liêng mà tạo hóa ban tặng. Mẹ là ngọn gió mát lành, là ánh nắng ấm áp, là bầu trời bao la che chở cho ta qua những giông bão cuộc đời. Nhưng mẹ không phải là vĩnh cửu. Thời gian, như một lưỡi dao vô hình, âm thầm cắt đi những khoảnh khắc ta còn được nắm tay mẹ, được nghe giọng mẹ ru, được thấy nụ cười hiền từ của mẹ. Vì thế, lẽ sống sâu sắc nhất, chính là yêu thương mẹ, trân trọng mẹ, khi mẹ còn đó, ngay bên cạnh ta.
Đừng để những bận rộn của cuộc sống cuốn ta đi, đừng để những vô tâm biến thành khoảng cách giữa ta và mẹ. Một ánh mắt thờ ơ, một câu nói vô tình, hay một lần quên hỏi thăm mẹ có khỏe không, có thể là những vết xước nhỏ trong lòng mẹ, mà ta chẳng hề hay biết. Mẹ chẳng bao giờ trách cứ, chẳng bao giờ đòi hỏi, nhưng trái tim mẹ luôn khao khát một chút ấm áp từ đứa con mà mẹ đã dành cả đời để yêu thương. Hãy dành cho mẹ một cái ôm thật chặt, một lời nói dịu dàng: “Con thương mẹ nhiều lắm.” Chỉ một câu ấy thôi, cũng đủ để sưởi ấm trái tim mẹ qua những ngày đông lạnh giá, đủ để mẹ mỉm cười và thấy rằng đời mình chẳng còn gì để tiếc nuối.
Cuộc đời là một hành trình không hẹn trước điểm dừng. Có những điều ta tưởng sẽ còn mãi, nhưng một ngày chợt nhận ra, đã muộn màng. Khi mẹ rời xa, ta có khóc ngàn dòng lệ, có gọi mẹ trong những giấc mơ, thì tiếng “mẹ ơi” cũng chỉ hóa thành mây bay, tan biến trong hư không. Lúc ấy, những ân hận, những lời xin lỗi chưa kịp nói, chỉ như những nhát dao cứa vào lòng ta, mãi mãi không lành. Đừng để ngày mẹ đi xa trở thành ngày ta ôm di ảnh mà đau, mà thốt lên: “Giá như con đã yêu mẹ nhiều hơn.” Hãy yêu mẹ ngay hôm nay, ngay bây giờ, khi mẹ còn đó, khi ta còn cơ hội để bù đắp, để sẻ chia.
Mẹ chẳng cần những món quà đắt tiền, chẳng mong những lời hoa mỹ. Một nụ cười của con, một lần con ngồi bên mẹ, lắng nghe mẹ kể chuyện xưa, hay chỉ đơn giản là cùng mẹ ăn một bữa cơm gia đình, đã là niềm hạnh phúc lớn lao trong lòng mẹ. Mẹ là người đã hy sinh cả thanh xuân, cả giấc mơ, để đổi lấy nụ cười của con.
Vậy thì, hãy dành cho mẹ những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Hãy nhìn mái tóc mẹ, từng sợi bạc thêm theo năm tháng, mà thấy lòng mình đau nhói. Đó là dấu vết của thời gian, là minh chứng cho những nhọc nhằn mẹ đã gánh vì con. Hãy thương mẹ, bởi mẹ không thể ở bên ta mãi mãi.
Lẽ sống này, không chỉ là yêu thương mẹ, mà còn là học cách yêu thương chính cuộc đời mình. Bởi khi ta biết trân quý mẹ, ta cũng học được cách trân quý những điều nhỏ bé nhưng quý giá xung quanh. Một ngày nào đó, khi ta nhìn lại, ta sẽ không phải nuối tiếc vì đã bỏ lỡ những cơ hội để nói lời yêu thương, để ôm mẹ thật chặt, để làm mẹ vui. Hãy để mỗi ngày bên mẹ là một ngày ý nghĩa, là một ngày ta sống trọn vẹn với tình yêu và lòng biết ơn.
Mẹ là ánh sáng, là ngọn lửa sưởi ấm trái tim ta. Nhưng ngọn lửa ấy, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ có ngày lụi tàn. Vì vậy, hãy sống sao cho mỗi khoảnh khắc bên mẹ đều là một viên ngọc quý, lấp lánh trong ký ức. Đó chính là lẽ sống sâu sắc nhất, là cách ta trả ơn mẹ, và cũng là cách ta làm cho cuộc đời mình trở nên đáng sống hơn. Còn mẹ đó, xin hãy thương mẹ, yêu mẹ, và trân trọng mẹ, trước khi thời gian mang mẹ đi xa mãi mãi.
Anmai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.