NGUYÊN TẮC SỐNG VÀ HÀNH TRÌNH VƯỢT QUA THỊ PHI
Trong dòng chảy bất tận của cuộc đời, mỗi người đều tự chọn cho mình một nguyên tắc sống, như ngọn hải đăng soi đường giữa biển khơi mịt mù. Với tôi, nguyên tắc ấy giản dị mà kiên định: không tranh hơn thiệt với đời, hết sức tránh chuyện thị phi. Tôi luôn tin rằng, sống thanh thản là sống với lòng mình, không để những ganh đua, toan tính hay lời ra tiếng vào làm xáo trộn tâm hồn. Thế nhưng, cuộc sống vốn không bao giờ là một đường thẳng êm đềm. Có những lúc, thị phi tự tìm đến, như cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, làm rối tung sự bình yên mà tôi cố công vun đắp. Và điều trớ trêu hơn cả, khởi nguồn của những hệ lụy ấy, đôi khi lại chính là thơ – thứ nghệ thuật tưởng chừng thuần khiết, nhưng cũng có thể trở thành ngòi nổ của những tranh cãi, hiểu lầm.
Tôi vẫn còn nhớ những ngày đầu khi tôi tìm đến thơ, như một người lữ khách lạc lối tìm được một chốn nghỉ chân. Thơ, với tôi, là nơi tâm hồn được giãi bày, là nơi những cảm xúc sâu kín nhất được hóa thành ngôn từ, bay bổng mà chân thật. Tôi viết không vì danh, không vì lợi, chỉ đơn giản là để gửi gắm những điều mình cảm nhận về cuộc sống, về con người. Thế nhưng, chính những vần thơ ấy, đôi khi lại vô tình châm ngòi cho những thị phi không mong muốn. Một câu thơ vô tình chạm đến ai đó, một hình ảnh tưởng chừng mơ hồ lại bị hiểu sai thành ý tứ khác. Và thế là, từ những dòng chữ hồn nhiên, tôi thấy mình bị cuốn vào vòng xoáy của lời ra tiếng vào, của những phán xét không căn cứ. Đã có lúc, tôi tự hỏi: Vì sao những điều giản dị, trong trẻo lại có thể gây ra sóng gió? Vì sao lòng mình muốn tránh xa thị phi, mà thị phi vẫn tìm đến?
Những phiền toái ấy, như những viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm gợn sóng tâm hồn. Đầu óc tôi, vốn quen với sự thanh thản, bỗng chốc trở nên nặng nề. Tôi từng đọc đâu đó câu nói của nhà thơ Phùng Quán, rằng mỗi khi ngã, ông “vịn thơ đứng dậy”. Lời tuyên ngôn ấy đẹp đẽ, đầy chất thơ, như một lời khẳng định về sức mạnh của nghệ thuật trong việc nâng đỡ con người qua những khó khăn. Nhưng với tôi, một người trần mắt thịt, không mang trong mình cái chất lãng mạn bất chấp ấy, cách tôi đối diện với những lần vấp ngã lại khác. Khi cuộc sống đẩy tôi vào những thử thách, khi thị phi làm tôi chao đảo, tôi không vịn vào thơ. Tôi đứng dậy bằng đôi chân của chính mình.
Đôi chân ấy, không phải lúc nào cũng vững chãi. Có những lúc, nó run rẩy, mỏi mệt, tưởng chừng không thể bước tiếp. Nhưng tôi hiểu rằng, chỉ có chính mình mới có thể vực mình dậy. Thơ có thể là nơi tôi gửi gắm tâm hồn, nhưng không phải là cây gậy để tôi tựa vào mỗi khi ngã. Tôi chọn cách đối diện với thị phi bằng sự tĩnh lặng và kiên nhẫn. Tôi lắng nghe, không phải để phản bác hay tranh cãi, mà để hiểu rằng, thị phi cũng chỉ là một phần của cuộc sống, như nắng và mưa, như ngày và đêm. Tôi học cách tha thứ cho những hiểu lầm, không phải vì tôi cao thượng, mà vì tôi không muốn lòng mình bị giam cầm trong những oán hận.
Hành trình vượt qua thị phi, với tôi, là hành trình tìm lại sự thanh thản. Tôi nhận ra rằng, điều quan trọng không phải là làm sao để tránh được thị phi, vì điều đó gần như bất khả thi. Điều quan trọng là cách mình đối diện với nó. Tôi chọn cách sống đúng với nguyên tắc của mình: không tranh hơn thiệt, không để lòng mình bị cuốn theo những lời đàm tiếu. Tôi viết thơ, không phải để chứng minh điều gì với thế gian, mà để giữ cho tâm hồn mình được tự do. Và mỗi khi vấp ngã, tôi đứng dậy, không phải bằng những vần thơ bay bổng, mà bằng sự kiên cường của một con người bình thường, với trái tim vẫn tin vào điều tốt đẹp.
Cuộc sống, suy cho cùng, là một trường học lớn, nơi mỗi bài học đều được trả giá bằng trải nghiệm. Thị phi, dù phiền toái, cũng là một phần của bài học ấy. Nó dạy tôi về sự kiên nhẫn, về lòng bao dung, và trên hết, về sức mạnh của chính mình. Tôi không mong một cuộc đời không sóng gió, vì sóng gió là gia vị làm nên ý nghĩa của hành trình. Tôi chỉ mong, dù có ngã bao nhiêu lần, tôi vẫn có thể đứng dậy, bằng đôi chân của mình, và tiếp tục bước đi, với một tâm hồn thanh thản và một trái tim rộng mở.
Anmai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.