Khi khói trắng bốc lên từ ống khói của điện Sistine, khi tiếng chuông đại hồng ngân vang giữa bầu trời Rôma, và khi vị tân Giáo hoàng bước ra ban công với đôi mắt dịu hiền, tôi, một người Công giáo đang sống ở Âu Châu, đã bật khóc.
Tôi không
khóc vì bất ngờ. Tôi khóc vì tôi biết rõ con người ấy là ai. Tôi khóc vì cảm nhận
được rằng Giáo hội đã chọn một người không chỉ giảng dạy đức tin bằng lời nói
mà đã sống trọn từng ngày trong hành động vì người nghèo. Một con người từng đi
qua những mái nhà tranh của Trujillo, từng vượt suối băng rừng giữa mùa lũ để
mang thuốc men đến với người bệnh, từng dùng chính chiếc áo của mình để che tượng
Hài Nhi Giêsu giữa đêm Giáng Sinh giá lạnh khi mái nhà thờ đã bị gió cuốn bay.
Đức Leo thứ
mười bốn, trước đó là Hồng Y Robert Francis Prevost, không phải là nhân vật thường
xuất hiện trên truyền thông. Nhưng tôi đã đọc về ngài trong các tài liệu tại
thư viện dòng tu và những học viện thần học Công giáo. Những chi tiết đó không
phải là truyền khẩu, mà là dữ liệu được lưu giữ trong các bản tin mục vụ của
Giáo hội địa phương Peru và các bản tường trình chính thức từ thời ngài làm
Giám mục tại Chiclayo.
Ngài từng đi
bộ hơn hai mươi cây số để dâng Thánh lễ cho một cộng đoàn bị cô lập sau lở đất.
Ngài dùng phần lớn đồng lương cá nhân để mua lương thực, thuốc men, vở và áo ấm
cho trẻ em nghèo. Có lần, ngài ôm tượng Đức Mẹ, tay xách giỏ thuốc, lội giữa
dòng nước xiết để đến với một ngôi làng nhỏ bị mưa lớn chia cắt hoàn toàn. Ngài
từng từ chối bữa ăn duy nhất trong ngày để dành phần đó cho một bà mẹ trẻ đang
mang thai không có gì trong bụng. Ngài rửa chân cho người già, lau mặt cho những
đứa trẻ bị sốt, và nắm chặt tay những người hấp hối trong trại phong.
Với người
dân nơi ấy, ngài không mang hình ảnh của một vị giám mục. Ngài chỉ đơn sơ là
cha Roberto, người mục tử hiền lành có thể lắng nghe không cần nói nhiều, có thể
hiểu được nỗi đau mà không cần ai phải diễn giải. Người luôn đến bất cứ lúc nào
ai đó đau khổ, bất kể là sáng sớm hay đêm khuya, giữa nắng gắt hay trong cơn
giông.
Khi ngài được
chọn làm Giáo hoàng, tôi ngồi trong căn phòng nhỏ tại một thành phố cổ kính ở
Âu Châu, dõi theo buổi công bố từ Rôma qua màn hình máy tính. Nhưng trong lòng
tôi, như thể đang đứng giữa quảng trường Thánh Phêrô, và muốn chạy đến ôm lấy
con người ấy, muốn nói một lời cảm ơn thật nhẹ nhưng thật chân thành. Ngài
không mang áo choàng Giáo hoàng để được ngợi khen, mà mang lên mình một trách
nhiệm lớn lao để gánh lấy gánh nặng của đoàn chiên khắp địa cầu.
Tôi là người
Công giáo, tôi tin vào một Giáo hội có thể sản sinh ra những con người như vậy.
Một Giáo hội bước ra khỏi cung điện và đến với mái nhà dột nát, một Giáo hội biết
lắng nghe hơn là ra lệnh, một Giáo hội khiêm tốn cúi xuống thay vì ngồi trên
cao. Đức Leo thứ mười bốn là hiện thân của điều ấy. Và khi ngài xuất hiện, tôi
đã khóc. Đó không phải là nước mắt yếu đuối, mà là giọt nước mắt của lòng biết
ơn và hy vọng.
Xin Chúa gìn
giữ ngài, người cha mới của toàn thể chúng con. Xin cho thế giới hôm nay, nhờ
gương sáng của ngài, có thể một lần nữa nhận ra khuôn mặt thật của Đức Kitô qua
đôi tay chai sạn và những bước chân âm thầm giữa những miền đất bị lãng quên.
Maria Nguyễn
Thùy Trang
Tín hữu Công
giáo tại Âu Châu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.