Trong lịch sử
Giáo Hội Công Giáo, mỗi lần có sự chuyển giao sứ vụ Phêrô đều mang theo
bao nhiêu kỳ vọng, hy vọng, lo lắng và không ít lời đồn đoán. Từ thế kỷ
này sang thế kỷ khác, từ những biến cố của Giáo Hội trong thời kỳ sơ khai
cho đến hôm nay, khi Đức Thánh Cha Phanxicô bước dần vào giai đoạn cuối của
một triều đại đầy dấu ấn, người ta lại bắt đầu tự hỏi: ai sẽ kế vị? Đức
tân Giáo Hoàng sẽ như thế nào? Và đặc biệt, liệu Ngài có tiếp tục những giá trị
mà Đức Phanxicô đã dày công xây dựng hay không?
Đó là những
câu hỏi không lạ, những suy tư tự nhiên. Thật vậy, trước bất kỳ cuộc bầu
cử nào, đặc biệt là một biến cố trọng đại như Mật nghị Hồng y để bầu Giáo
Hoàng, sự quan tâm, bàn tán, dự đoán của thế giới bên ngoài lẫn trong lòng
Giáo Hội là điều tất yếu. Con người vốn thích tìm hiểu, phân tích, và đôi
khi là tự vẽ nên những viễn cảnh theo suy nghĩ của riêng mình. Các hãng
truyền thông, các nhà bình luận, thậm chí cả những tín hữu bình dân đều
tham gia vào dòng xoáy của thông tin và suy đoán ấy. Thế nhưng, đằng sau
tất cả những lời đồn đoán, liệu có điều gì thực sự chắc chắn? Liệu con
người có thể đoán trước được ý định nhiệm mầu của Thiên Chúa?
Dưới góc
nhìn cá nhân, tôi cảm nhận rằng việc ai trở thành Giáo Hoàng không chỉ là một
quyết định của một tập thể Hồng y, cũng không hoàn toàn là một sự kiện
chính trị tôn giáo thuần túy. Đó còn là một mầu nhiệm, một hành động mang đậm
dấu ấn của Chúa Thánh Thần. Đức Giáo Hoàng không chỉ là một nhà lãnh đạo,
mà còn là người cha tinh thần, người mục tử toàn cầu, người kế vị Thánh
Phêrô mang lấy trách nhiệm hướng dẫn đoàn chiên của Chúa Kitô giữa một thế
giới đầy thử thách.
Đối với tôi,
Đức Phanxicô đã để lại một hình ảnh đẹp đẽ và mạnh mẽ. Ngài không chỉ rao
giảng bằng lời nói, mà còn bằng chính đời sống của mình. Một đời sống giản
dị, nghèo khó, gần gũi, chan chứa tình yêu thương. Từ việc chọn một chiếc
giường đơn giản, mang theo chiếc cặp táp cũ kỹ, đeo chiếc đồng hồ bình
dân, mang đôi giày không cầu kỳ, cho đến việc sử dụng xe lăn, nhận mức
chi tiêu cá nhân 100 đô la – tất cả những chi tiết ấy không phải là sự
làm màu, mà chính là
một lời chứng
sống động. Đức Phanxicô không chỉ nói về Tin Mừng, mà Ngài sống Tin Mừng.
Vì thế, điều
tôi mong mỏi nơi vị Giáo Hoàng kế vị không phải là những chính sách mới mẻ,
những thay đổi ồn ào hay những tuyên bố làm rung chuyển thế giới. Điều
tôi mong mỏi chỉ là một sự tiếp nối: tiếp nối đời sống nghèo, giản dị và chân
thật; tiếp tục làm chứng cho một Giáo Hội nghèo vì người nghèo; tiếp tục
trở nên một người cha khiêm nhường, cúi xuống để nâng đỡ những ai bé mọn,
yếu đuối, bên lề xã hội. Nếu vị Giáo Hoàng kế vị chỉ cần giữ được tinh thần ấy,
thì đối với tôi, đó đã là một thành công lớn.
Tuy nhiên, vấn
đề không chỉ nằm ở vị Giáo Hoàng. Đức Phanxicô đã nhiều lần nhấn mạnh:
Giáo Hội không chỉ là Giáo Hoàng, Giám mục, linh mục; Giáo Hội chính là
toàn thể Dân Thiên Chúa. Mỗi thành phần đều có trách nhiệm làm cho Giáo Hội
trở nên một cộng đoàn sống động, thánh thiện và phục vụ. Chính vì thế, điều
quan trọng không chỉ là "Đức Giáo Hoàng có sống như Đức Phanxicô
không?" mà còn là "Chúng ta có dám sống như Ngài không?".
Từ các Giám mục, linh mục, tu sĩ, cho đến từng giáo dân, mỗi người đều được
mời gọi noi theo gương của Đức Thánh Cha Phanxicô.
Chiếc giường
đơn sơ ấy không phải chỉ dành cho Đức Giáo Hoàng; nó là lời nhắc nhở
chúng ta về tinh thần từ bỏ. Chiếc đồng hồ bình dân không chỉ là biểu tượng
của sự giản dị cá nhân; nó nhắc ta biết quý trọng thời gian Chúa ban. Chiếc cặp
táp cũ kỹ không chỉ là vật dụng thường ngày; nó là dấu chỉ của một người
mục tử mang lấy trách nhiệm phục vụ. Chiếc xe lăn không chỉ là phương tiện di
chuyển; nó là hình ảnh của sự chấp nhận yếu đuối, mỏng giòn của kiếp người.
Đôi giày ấy không chỉ là đôi giày đi bộ; nó là dấu chân của một vị mục tử
luôn sẵn sàng bước đi đến những vùng ngoại biên. Và cuối cùng, con số 100
đô la chi tiêu – đó không phải là sự kiệm ước cực đoan, mà là sự nhắc nhở
rằng của cải trần gian không phải là cứu cánh của cuộc đời.
Nói nhiều
quá, bàn luận hay quá, phân tích giỏi quá – những điều ấy có giá trị không? Có,
nhưng không đủ. Vì Tin Mừng không phải chỉ để suy tư, giảng giải, hay biện
luận; Tin Mừng là để sống. Điều lạ lùng nhất, điều khó khăn nhất, không phải
là hiểu giáo
huấn của Đức Phanxicô, mà là sống như Ngài đã sống. Sống một đời sống
nghèo khó nhưng tràn đầy tình yêu; sống một đời sống giản dị nhưng không
ngừng phục vụ; sống một đời sống khiêm nhường nhưng mạnh mẽ lên tiếng cho
công lý.
Do đó, thay
vì mải miết đồn đoán, lo lắng hay tranh cãi về vị Giáo Hoàng kế vị, chúng
ta hãy trở lại với một tâm thế căn bản: để Chúa Thánh Thần làm việc.
Chính Ngài là Đấng hướng dẫn Giáo Hội qua bao thăng trầm. Chính Ngài là Đấng
đã từng chọn Thánh Phêrô, một ngư phủ ít học nhưng đầy lòng tin, để làm
Đá Tảng xây Giáo Hội. Chính Ngài cũng đã chọn Đức Gioan XXIII, một
"Giáo Hoàng quá già" mà thế giới từng không kỳ vọng gì, nhưng lại
mở ra Công đồng Vaticanô II lịch sử. Chính Ngài đã chọn Đức Gioan Phaolô
II, một vị Giáo Hoàng trẻ trung từ Ba Lan, để trở thành người thay đổi thế giới.
Và chính Ngài đã chọn Đức Phanxicô, một Hồng y đến từ Argentina, để mang
lại một làn gió mới của lòng thương xót và sự khiêm nhường.
Chúng ta
không biết được kế hoạch của Thiên Chúa. Chúng ta cũng không thể tự mình lèo
lái con thuyền Giáo Hội theo ý riêng. Điều chúng ta có thể làm, đó là cầu
nguyện, tín thác, và không ngừng hoán cải bản thân. Mỗi người chúng ta hãy trở
thành một "giáo hoàng" của chính cuộc đời mình – nghĩa là một người
lãnh đạo bản thân trong sự thật, công bằng, yêu thương và phục vụ. Hãy để
chính đời sống của chúng ta phản chiếu những giá trị mà chúng ta mong mỏi
nơi Giáo Hoàng: một đời sống nghèo khó, đơn sơ, khiêm nhường, dấn
thân.
Bởi vì sau
cùng, Giáo Hội không đứng vững trên danh tiếng của một con người, mà trên
nền tảng Đức Kitô. Vị Giáo Hoàng kế vị rồi cũng sẽ già đi, yếu đi, và một
ngày nào đó cũng sẽ nhường chỗ cho người kế tiếp. Nhưng Giáo Hội vẫn còn
đó, Tin Mừng vẫn còn đó, sứ mạng yêu thương và phục vụ vẫn còn đó. Sự
trung tín không nằm ở những lời đồn đoán, mà ở chính lòng tín thác của ta
nơi Thiên Chúa và sự dấn thân của ta vào sứ mạng hằng ngày.
Vậy thì, hãy
để cho ơn Chúa Thánh Thần làm việc. Hãy để Ngài chọn lựa. Hãy để Ngài hướng dẫn.
Và chúng ta, mỗi người, hãy khiêm tốn đón nhận, vâng phục, cộng tác, và
nhất là, dám sống Tin Mừng cách cụ thể, âm thầm, trung tín giữa đời.
Đó mới là điều
quan trọng. Đó mới là câu trả lời sâu xa nhất cho tất cả những lời đồn
đoán.
Anmai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.