Có những buổi chiều ta đứng lặng nhìn mặt trời rơi chậm xuống
đường chân trời, màu hoàng hôn hắt vàng lên bức tường cũ kỹ của một con phố xa
lạ. Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt nhận ra cuộc đời không đo bằng những tiếng thở
dài hay những bước chân vội vã, mà đo bằng khả năng thấu hiểu và gìn giữ điều
thật sự làm cho mình hạnh phúc. Bao nhiêu năm ngược xuôi, ai trong chúng ta
chưa từng khắc khoải đi tìm một công thức bí mật để sống an vui? Ta từng tin hạnh
phúc nằm ở đích đến, ở chiếc bằng khen, căn nhà phố, hay một bờ vai ấm áp. Rồi
một ngày, ta ngoảnh lại thấy những mơ ước ấy, nếu có đạt được, chỉ giống như
cơn gió mát lướt ngang: dễ làm mình lâng lâng, nhưng cũng thật mau tan.
Hạnh phúc, hóa ra, bắt đầu từ chính cách ta đối diện với những
điều bình thường nhất. Là khi ta hiểu rằng tức giận vì người không đáng, hay mất
ngủ vì chuyện không xứng, chỉ khiến tâm mình nặng trĩu. Như người tiều phu vác
theo bó củi khô mà quên đặt xuống, ta mang theo giận hờn đi khắp chốn, để rồi
không còn tay mà đón lấy những an vui giản dị đang chờ. Nếu ta có thể mỉm cười
bỏ qua một câu nói xốc nổi, nhắm mắt buông xuống một nỗi oan tùy tiện, thì đêm
xuống, gối chăn sẽ hiền hòa hơn, và ngày mai, ánh sáng qua hàng mi cũng bớt
nhòa.
Người đời thường nói: “Cánh đồng xa luôn xanh hơn nơi mình
đứng.” Vậy nên ta so mình với người, so giấc mơ mình với đích đến của kẻ khác,
và lầm tưởng sự hơn kém là thước đo giá trị. Nhưng ta quên rằng, một chiếc lá
ngọc lan không thể hóa thành lá tùng bách, và hạt sương đầu cành đâu cần trở
thành vì sao để rực rỡ. Khi ta thôi dõi mắt nhìn xem người khác có thêm gì, mất
gì, cũng là lúc ta cởi bỏ đôi gông so sánh buộc vào hành trình trưởng thành của
riêng mình. Chính hành trình ấy, với những bước chân dẫu nhỏ, lại là chuyến đi
dài nhất và đáng tự hào nhất của mỗi người.
Vậy phải làm gì để thật sự tốt hơn? Câu trả lời nghe tưởng
chừng quá đơn giản: hãy ăn ngon, ngủ đủ, chăm chỉ kiếm tiền và vui vẻ tiêu tiền.
Có thể ta bật cười, nghĩ đó là bài học dành cho người trẻ sống vội. Nhưng thật
ra, ăn ngon không chỉ là bữa tiệc cao lương, mà là sự trân trọng con cá nhỏ mẹ
kho, bát rau dại cha hái sau vườn. Ngủ đủ không chỉ là tám giờ vùi mình dưới ga
gối mềm, mà là buông điện thoại lúc đêm muộn để trái tim được yên tĩnh nghỉ
ngơi. Chăm chỉ kiếm tiền không phải để khoe tài khoản, mà để tự cho mình quyền
chọn một cuốn sách hay, một chuyến tàu đi xa, hay tặng người thân món quà mà
lâu nay ta ngần ngại. Còn vui vẻ tiêu tiền chẳng phải phô trương, mà là dám đổi
chút vật chất lấy trải nghiệm, tri thức, và những kỷ niệm làm ta ấm lòng lúc tuổi
già.
Được sống đã là một phép màu. Từ hạt bụi vô danh ta hóa
thành con người – một vũ trụ bé nhỏ biết mỉm cười, biết khóc, biết yêu. Mỗi
phút giây trôi qua, trái tim ta âm thầm đập điệp khúc của sự sống bằng hàng
trăm ngàn nhịp đập trung thành. Có lẽ ta sẽ không còn đủ thời gian để oán
trách, nếu nhận ra cứ sau mỗi nhịp đập là một bước gần hơn đến cái hữu hạn của
đời người. Vậy hà cớ gì ta không sống cho tốt, không dang rộng vòng tay ôm lấy
những điều đẹp đẽ, dù nhỏ bé, đang dịu dàng gọi tên mình?
Không ai trong chúng ta hoàn hảo. Kẻ không quý mến ta sẽ
nhìn thấy nơi ta cả rừng khuyết điểm. Kẻ thật lòng thương ta lại thấy những vết
sẹo hóa nét duyên. Vậy nên, chỉ có kẻ ngây thơ mới tin mình đủ sức làm vừa lòng
hết thảy. Nếu phải cố gắng để được tất cả tán thưởng, ta sẽ kiệt quệ mà đánh mất
bản sắc. Còn nếu âm thầm trau dồi, rồi một ngày, ta tự nhiên tỏa hương – như
hoa quỳnh chẳng cần ồn ào vẫn khiến kẻ tinh tế phải dừng chân.
Hạnh phúc cũng gắn liền với sự trưởng thành. Khi ta đủ lớn
để biết rằng tiếng thở dài của mẹ, nếp nhăn nơi cha, hay ánh mắt ngây thơ của đứa
em nhỏ đáng cho ta quan tâm hơn bàn tán chê bai vô nghĩa, ta đã đi được một bước
dài vào miền an yên. Khoảnh khắc ta lặng im trước lời chỉ trích vội vàng, vì hiểu
người kia cũng đang vật lộn với nỗi bất an riêng, ấy là lúc ta đốt sáng trong
mình ngọn đèn của lòng trắc ẩn, để bóng tối phán xét nhạt phai.
“An yên trong cuộc sống của chính bản thân bạn.” Câu chữ tưởng
chừng giản đơn mà hàm chứa lời mời gọi sâu xa: Hãy trở về nhà, nơi trái tim
mình. Bên ngoài, thế sự xoay vần, bão tố rền vang; bên trong, nếu ta giữ ngọn lửa
bình an, mọi ồn ào chỉ như cơn mưa ngoài hiên, rơi rồi tạnh. Tâm an chẳng phải
trốn chạy thực tại, mà là dám đối diện đời với ánh nhìn trong vắt, để thấy hoa
còn nở giữa hoang tàn, thấy giọt nắng ấm sau cơn mưa gió, thấy thất bại cũng là
thầy dạy kiên cường.
Và rồi, khi tâm được tưới mát bởi suối nguồn bình thản, ta
sẽ nghe rõ tiếng gọi của tự do. Ta tự do nâng tách trà nóng, xem hơi nước cuộn
lên như mây vẽ xô lệch bầu trời. Ta tự do ngồi lặng bên người mình thương mà
không cần nói gì, vì biết im lặng cũng là ngôn ngữ của tin yêu. Ta tự do bật
khóc, cười vang, ngã xuống, đứng dậy, và lại bước đi, vì thấu hiểu cuộc đời là
câu chuyện dài chẳng ai viết sẵn.
Nhiều người hỏi: “Tâm an rồi vạn sự liệu có thật sự an
không?” Câu trả lời phụ thuộc vào cách ta nhìn thế giới. Nếu mắt ta sáng trong,
ta sẽ thấy thế giới rối ren chỉ như một tấm thảm đang dở dang; chỉ cần kiên nhẫn,
bàn tay khéo léo của Thời Gian sẽ dệt nên hoa văn hài hòa. Ngược lại, nếu mắt
ta đầy bụi, vườn xuân cũng thành bãi cỏ úa. Cho nên, tâm an không phải là liều
thuốc xóa sạch thử thách, mà là đôi kính soi cho ta thấy lối đi qua thử thách
mà vẫn giữ nguyên nụ cười.
Sống hạnh phúc rốt cuộc có khó không? Khó, nếu ta khăng
khăng dựng tòa lâu đài ảo tưởng trên bãi cát vọng tưởng. Nhưng dễ, khi ta lùi một
bước, nhìn đời bằng trái tim biết đủ, và khắc cốt ghi tâm hai điều: không phí nỗi
tức giận cho điều không đáng, không mất giấc ngủ cho chuyện không xứng; tiếp
đó, nhớ rằng mình không thể, cũng không cần, làm hài lòng thiên hạ. Ta chỉ cần
sống tốt phần đời mình, nâng niu kẻ thật lòng thương ta, và khoan dung với
chính những thiếu sót chưa kịp sửa.
Bình minh mỗi sớm vẫn lên, trái đất tiếp tục quay, còn ta,
từng ngày vẫn có cơ hội viết mới câu chuyện hạnh phúc. Hãy bắt đầu từ bữa cơm đầy
đủ hương vị, giấc ngủ thảnh thơi, giờ lao động hăng say, và một khoản tiền tiêu
dùng cho những điều khiến ta hân hoan. Đừng quên dành phút lặng im cảm tạ cuộc
đời đã cho ta hiện diện, để rồi trái tim bồi hồi thốt lên: “Được sống đã là
phép màu.” Khi ấy, hạnh phúc không còn xa lạ, mà trở thành người đồng hành trầm
lặng, bước cạnh ta trên mọi nẻo đường.
Vào cuối ngày, khi khép cánh cửa, ta hãy tự hỏi: “Hôm nay
mình đã sống cho bản thân mình chưa?” Nếu câu trả lời là có – dù bằng một gói
xôi nếp nóng, một trang sách mới, hay tiếng cười trong suốt – thì đấy chính là
lúc ta nếm được vị ngọt của hạnh phúc. Và nếu hạnh phúc có tiếng nói, hẳn nó sẽ
thì thầm: “Ta ở đây, ngay trong hơi thở, trong nhịp đập, trong ánh nhìn bao
dung của con.” Chỉ cần ta lắng nghe, giữ tâm an, nhất định vạn sự sẽ an.
Anmai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể:
- Viết bình luận trước, sau đó. .
- Copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn phím Enter).
- Cám ơn Bạn đã bình luận về bài viết.