Đoàn Dự viết lại câu chuyện có thật xảy ra ở VN, chuyện thật
lạ "cho mượn chồng", chồng bết bát họ mượn còn trả lại vì "ăn
chua miệng", còn trái lại mượn được chân phải nó lân sang chân trái, có
điên mà trả lại. Ruộng nhà thì nhác, ruộng người khác lại siêng. Cho mượn kiểu
này khác nào đem hiến.
Hắn nhớ lại lúc học về văn chương bình dân,
cũng có những cảnh gạ mượn chồng trong dân gian, chuyện này đâu phải là không
có.
Bồng bềnh như chiếc lá sen
Em cho chị mượn chồng em vài ngày.
Chồng em nào phải trâu cày
Đem cho chị mươn cày ngày cày đêm
Dứt khoát ngay từ đầu như cô em, vậy mà vẫn
còn phải đề cao cảnh giác sợ chồng cày lén ruộng chị nữa là đem cho mượn.
Cho bạn mượn chồng
Hai người
phụ nữ cùng có nét đẹp của những đoá hoa đồng nội, chơi thân với nhau đến nỗi
cùng nhau kết nghĩa chị em, coi như ruột thịt. Chị Sang thương xót hoàn cảnh của
em, gợi ý cho em “mượn” chồng của mình. Cô Xoan “mượn” chồng của chị, sinh liền
hai đứa con trai. Câu chuyện đến đây nhà văn có thể tưởng tượng ra được và họ vỗ
tay hoan hô: “Cho mượn như vậy tốt lắm, đạo đức lắm”. Nhưng cả câu chuyện lạ
lùng ở Quảng Ninh này thì chỉ có cuộc sống mới tạo ra được. Đây, xin mời quý vị
coi!
Chị Xoan bị oan
Chị Xoan năm nay
khoảng 30 tuổi, gia đình làm nghề bán tạp hoá. Cách đây 12 năm (1992), cô Đặng
Thị Xoan là một cô gái 18 tuổi, xinh tươi mơn mởn như đoá hoa hương sắc tại xã
Đồng Lâm, huyện Hoành Bồ, tỉnh Quảng Ninh (một tỉnh rất lớn ở gần Hải Phòng,
bao gồm cả vùng vịnh Hạ Long). Trong số những chàng trai theo đuổi Xoan có Triệu
Đức Quý là người vượt trội hơn cả. Quý cao lớn, đẹp trai, bắp thịt rắn chắc, đã
làm cho bao cô gái rung động. Tình yêu đến với họ thật tự nhiên và Xoan về nhà
chồng lúc mới bước vào tuổi 18.
Thời gian trôi
đi, thật lạ lùng là sau gần 6 năm trời mà cái cây tươi tốt đó không ra cho dòng
họ Triệu được lấy một nụ hoa như các cô gái đã về nhà chồng khác. Ở nhà quê, gặp
hoàn cảnh đó người ta thường bị bên phía nhà chồng gièm pha. Quý tức lắm, về
nhà hất hủi, đánh đập vợ. Sự thật, không phải chỉ đàn ông mới muốn có con, phụ
nữ cũng mong lắm chứ, họ chỉ không nói ra mà thôi, ai cao thượng là ở chỗ đó.
Giậu đổ bìm leo, thậm chí người chị dâu độc ác của Quý còn sang tận nhà gây sự,
đánh Xoan và hô các con trói thím, quấn vào chiếc chiếu đem ném xuống sông. Các
con can ngăn, không ai nghe theo. Chị bèn xúi em chồng đuổi Xoan đi, ra toà ly
dị để lấy người khác.
Đến nước này thì
người phụ nữ vùng lên bảo vệ quyền lợi của mình. Xoan cãi lại rằng đã chắc ai
vô sinh, lỗi tại anh hay lỗi tại tôi? Họ đồng ý đi khám và cam kết với nhau rằng
nếu Xoan vô sinh thì Quý sẽ được quyền lấy vợ khác. Ngược lại, nếu Quý vô sinh,
tuỳ, ly dị cũng được còn nếu muốn Xoan hy sinh, chấp nhận ở lại với anh suốt đời
thì phải cho phép chị xin con nuôi hoặc dùng bất cứ cách nào có một đứa con.
Anh Quý suy nghĩ, chấp nhận điều kiện thứ hai nếu anh vô sinh.
Họ rất thận trọng,
đi khám tại Bệnh viện Việt Nam – Thuỵ Điển tức Bệnh viện Uông Bí cũ, Hải Phòng.
Giấy khám nghiệm
của bệnh viện cho biết Quý vô sinh, Xoan bình thường. Từ đấy anh không dám nói
gì nữa nhưng vẫn mơ ước có được đứa con - một giấc mơ không thể biến thành sự
thực.
Người đàn ông lý tưởng xuất hiện
Năm 1998, xóm Cửa
Hố xã Đồng Lâm huyện Hoành Bồ vui hẳn lên vì có một người thanh niên khoẻ mạnh,
đẹp trai, nước da rám nắng, tính tình vui vẻ, ăn nói hoạt bát, tên Trương Văn
Hùng, cứ đến kỳ hạn lại lái chiếc xe vận tải nhỏ chứa các thùng phuy xăng, dầu,
đem đến bán. Không phải dân chúng mừng vì có xăng có dầu để mua, mà vì anh ta
mau mắn, cái miệng ngọt xớt, gặp ai cũng chào hỏi hết sức thân mật. Nhà chị
Xoan có cửa tiệm bán tạp hoá, vẫn có can chứa xăng và dầu hôi để bán lẻ. Cứ mỗi
lần chiếc xe tới, cả xóm ồn ào gọi nhau xách bình ra mua thì chị lại thấy vui
vui như thời còn con gái. Anh Quý đi làm công nhân xây dựng ở xa cả tuần mới về
một lần, việc không có con khiến anh cau có, bực bội chứ không cởi mở, nói cười
tự nhiên như người đàn ông này. Thân hình anh Hùng rắn chắc nói lên sức sống
mãnh liệt của một người quen lao động, nhanh nhẹn, hoạt bát. Anh kể rằng gia
đình anh “ô kê”, sống ở trên huyện, cũng có cửa hàng tạp hoá và ba đứa con, hai
trai, một gái, chiếc xe này vợ chồng anh dành dụm mua được để chở hàng đi bỏ mối,
đời sống tương đối cũng “xà-và”. Chị Xoan không hiểu “ô kê”, “xà-và” là cái gì
nhưng thường mơ ước mình được ăn nằm với anh để có đứa con. Chị thèm khát anh,
mỗi lần anh tới, đổ xăng và dầu hôi xong, chị mời anh vào trong tiệm uống nước,
thân mật chuyện trò với anh bằng cả ánh mắt lẫn nụ cười.
Về phía Hùng, người
ta nói đàn ông dù một trăm vợ mà khi thấy gái đẹp có cảm tình với mình thì cũng
quên hết ráo, chỉ mong sao được gần người đó thôi. Tự nhiên anh chăm đổ xăng, đổ
dầu cho chị, đổ dư thì cũng “ô kê”, “xà-và”, vui vẻ vào tiệm uống nước, không
tính thêm tiền.
Một hôm, như thường
lệ, chỉ có hai người với nhau đang ngồi uống nước, chuyện trò, tự dưng chị Xoan
đỏ mặt, tay cầm tay anh, giọng nói lạc hẳn đi. Chị cho biết chồng chị vô sinh,
chị muốn “xin” anh một đứa con. Anh Hùng kinh hoảng trợn tròn mắt. Anh chỉ mong
được gần gũi, nói chuyện với chị mà thôi, chị muốn “xin” một đứa con nghĩa là
thế nào? Đàn ông, trời sinh ra dù ngu đến đâu thì cũng sẽ vỡ lẽ ngay được điều
đó. Mà Hùng là người nhanh nhẹn, tháo vát, đâu phải người ngu? Anh chỉ không hiểu
chị muốn “xin” lúc nào và anh phải “cho” trong trường hợp nào. Tự nhiên anh cười
hề hề có vẻ khoái chí, sẵn sàng “cho” liền. Chị nguýt anh một cái như người
trách yêu rồi đứng dậy, hất hàm ra hiệu vào trong nhà trong, “làm” ngay bây giờ.
Anh đi theo. Chị đóng chiếc cửa ngang lại, cài chốt cẩn thận.
Từ hôm ấy cứ thỉnh
thoảng, khi nào thèm khát, anh Hùng lại chở xe xuống “đổ xăng”. Xóm còn nhiều,
không ai mua thì anh cũng cứ xuống. Anh “bán” cho cửa tiệm chị Xoan. Chị chờ
anh, hình như cũng đang mong lắm.
Rồi dần dần cái
bụng chị to lên. Chị sanh một đứa con trai xinh xắn, bụ bẫm. Anh Quý thích lắm,
coi nó như cục vàng. Anh lấy chính tên mình làm tên đệm đặt cho nó: Triệu Quý Hải.
Cái gia đình khá
giả ấy ngập tràn hạnh phúc.
***
Nhưng rồi chiếc
xe đổ xăng vẫn xuống. Hơn năm sau, đứa trẻ đã lớn, chị Xoan lại thèm khát. Hình
như chị “ngựa quen đường cũ”. Khi thằng bé Hải lên 2 thì cái bụng chị lại lùm
lùm. Lần này anh Quý tức lắm, mà cũng ghen nữa. Anh hét:
- Sao hồi đó bảo
chỉ sinh có một đứa thôi mà?
Chị nói:
- Thì cũng phải
thêm đứa nữa cho nó có anh có em chứ. Có mỗi mình nó trông cũng tội nghiệp.
Vậy thì được,
anh Quý vốn yêu trẻ con, gia đình lại không phải lo việc ăn uống, anh cũng vui
lòng chấp nhận.
Ít lâu sau, chị
sanh. Lại một đứa con trai. Anh đặt tên nó là Triệu Quý Thắng.
Còn tiếp
không hiểu được con người chị Sang thế nào nữa
Trả lờiXóa