Phạm Duy là con
bướm đa tình, khi đã ‘tạm’ mỏi cánh, con bướm này chọn nơi dừng chân:
lập gia đình với một người con gái tài sắc – ca sĩ Thái Hằng. Nhưng nàng lại
đang mang một nỗi buồn u uất, chưa hề tỏ bày cùng ai…
Quen biết với
gia đình Thăng Long từ dạo còn tản cư ở Chợ Đại – Cống Thần (Hà Đông, 1947),
rồi cùng nhau về Liên khu VI ở Chợ Neo (Thanh Hóa, đầu năm 1949), lúc
nào Phạm Duy cũng thấy vương vất trong đôi mắt của Thái Hằng một nỗi
buồn… Có lẽ chính vì thế mà những “cây si” tầm cỡ như: thi sĩ Huyền Kiêu,
thi sĩ Đinh Hùng, họa sĩ Bùi Xuân Phái, nhạc sĩ Ngọc Bích (ở Chợ Đại),
thêm Đoàn Phú Tứ, Bửu Tiến, Bửu Kỉnh (ở Thanh Hóa)… cũng không lay động
được con tim của nàng. Thái Hằng rất kín tiếng, ít khi tâm sự với ai. Chỉ đến
sau này, khi giữa nàng và Phạm Duy đã trở nên thân thiết thì nàng mới thổ lộ
nỗi niềm sâu kín ấy:
Vào năm 1945,
Thái Hằng đính hôn với một sinh viên trường Luật tên là Trần Văn Nhung. Ông
Nhung là một thanh niên yêu nước nhưng có khuynh hướng thân Nhật. Vào đầu thập
niên 40, cũng như rất nhiều thanh niên khác, ông tin rằng Nhật Bản thực sự muốn
giúp cho Việt Nam thoát ra khỏi ách thực dân Pháp.
Cảm tình của ông
đối với Nhật Bản khiến cho ông được tặng một học bổng để đi du học, nhưng chưa
kịp đi thì xảy ra vụ Nhật đảo chính ngày 9/3/1945. Trước giờ đảo chính, một sĩ
quan Nhật hỏi một nhóm sinh viên Hà Nội do họ triệu tập xem có ai muốn xung
phong cùng đi với lính Nhật vào hạ thành Hà Nội? Họ sẽ được dành cho vinh dự là
tự tay giật lá cờ tam tài của Pháp xuống.
Mọi người còn đang
do dự thì Trần Văn Nhung và một sinh viên đứng lên nhận lời. Hai sinh viên này đi
tiên phong trong đám lính Nhật và bị bắn chết ngay trên bờ tường thành Cửa Bắc
trong phút đầu tiên của vụ đảo chính. Ngày 11 tháng 3 năm 1945, một buổi lễ
truy điệu những người đã hy sinh cho nền “thịnh vượng chung của Đại Đông Á”
được tổ chức rất long trọng tại Nhà Hát Lớn Hànội. Thái Hằng đầu chít khăn trắng
tới dự lễ truy điệu này.
Cái chết của vị
hôn phu đã ảnh hưởng rất lớn đến Thái Hằng. Từ ngày đó trở đi, Thái Hằng đắm đuối
trong nỗi niềm riêng. Trong suốt một năm lúc chưa đi tản cư, tuần nào nàng cũng
mang hoa tới đặt trên mộ ông Nhung và ngồi khóc…
Đi theo gia đình
ra vùng kháng chiến, nàng vẫn mang theo tấm ảnh và tập nhật ký của người đã chết,
trong đó Nhung có những câu nói vừa gở vừa thiêng như: “Nếu anh chết
thì em phải lấy chồng và cố tìm ra một người nào như anh nhé”.
Khi ra sống ở Chợ
Đại và Chợ Neo, trong hai năm liền, Thái Hằng vẫn chưa nguôi được nỗi buồn. Suốt
ba năm dài, coi như để tang cho người tình, nàng đóng chặt tâm hồn, sống với một
nỗi buồn không che dấu. Một hôm, cha mẹ nàng đã tìm cách đốt tấm ảnh và tập nhật
ký của ông Nhung đi.
Biết được tâm sự
của Thái Hằng, Phạm Duy tuy thực tâm nể phục thái độ anh hùng của Trần Văn
Nhung cũng như sự chung tình của Thái Hằng nhưng vẫn cố làm cho nàng khuây khỏa
và dần dần thay thế được hình ảnh của người hùng đã khuất trong trái tim nàng
ca sĩ.
Sau sáu tháng
quen biết, Phạm Duy chính thức hỏi Thái Hằng làm vợ. Ông bà Thăng Long có chút
lưỡng lự nhưng lúc đó có hai người rất uy tín là tướng Nguyễn Sơn và nhà văn
Nguyễn Đức Quỳnh nói giúp vào, lại nữa con trai lớn của ông bà là Phạm Đình
Viêm (Hoài Trung) cũng nhiệt tình ủng hộ nên cuối cùng ông bà Thăng Long
cũng ưng thuận.
Sau khi chọn được
ngày tốt, bà Thăng Long ra cái chợ ngay trước quán phở của mình mua một nải chuối,
một buồng cau, một gói trà để tiến hành “lễ hỏi”. Phạm Duy kể lại rằng: “Bên
nhà trai không có ai ngoài tôi ra, đành phải nhờ người em của điêu khắc gia Lê
Thị Kim là Bạch Bích tới bưng hộ khay trầu. Hôm đó, từ trong Quán Thăng Long đi
ra tôi còn là một kẻ độc thân rồi tức khắc từ ngoài cửa đi vào, sau khi ra đứng
lễ ông bà ông vải xong, từ nay trở đi tôi trở thành người chồng chưa cưới của
Phạm Thị Thái Hằng. Một cái lễ hỏi nhẹ tênh, so với sự nặng nhọc và kiên trì của
sáu tháng khổ công vận động của tôi…”.
Sau đó, nhạc sĩ
Phạm Duy tình nguyện vào chiến trường Bình Trị Thiên trong 6 tháng, vừa biểu diễn
phục vụ vừa sáng tác (những ca khúc nổi tiếng Bà mẹ Gio Linh, Bao giờ lấy được đồn Tây – sau sửa lại
là Quê nghèo, được Phạm Duy sáng tác trong thời gian này)…
6 tháng sau, khi
Phạm Duy từ chiền trường trở về, lễ cưới của đôi vợ chồng quê này mới được cử
hành dưới sự chủ hôn của Tướng Nguyễn Sơn. Lễ hỏi giản dị như thế nào thì lễ cưới
cũng đơn sơ như thế. Áo cưới của cô dâu là chiếc áo dài mầu xanh thẫm mang theo
từ ngày xa Hà Nội, bây giờ mới có dịp dùng đến. Chỉ có chiếc quần vải trắng vừa
mới may xong.
Hằng ngày Thái Hằng
đi dép Nhật hiệu “con hổ” thì hôm nay cô dâu xỏ đôi guốc mới toanh. Chú
rể mặc bộ đồ quân phục bằng kaki Mỹ, đội mũ ca lô bằng dạ mầu xanh, chân đi giầy
cao cổ… chẳng khác chi hình ảnh cô dâu chú rể trong bài thơ Màu tím hoa
sim của Hữu Loan: “Ngày hợp hôn nàng không đòi may áo cưới.
Tôi mặc đồ quân nhân. Đôi giầy đinh bết bùn đất hành quân…”
Phạm Duy kể
lại: “Tướng Nguyễn Sơn, chính trị ủy viên Nguyễn Kiện, văn sĩ NguyễnĐức
Quỳnh, nhiếp ảnh gia Nguyễn Giao (ông thân sinh của ca sĩ Thúy Nga, vợ của
Hoàng Thi Thơ), kỹ sư Nguyễn Dực con của nhà văn hào Nguyễn Văn Vĩnh và là bạn
đồng học của tôi trong trường Kỹ Nghệ Thực Hành cùng với dăm ba người nữa… đó
là những vị khách quý đã từ nơi xa hay nơi gần, leo lên xe đạp từ sáng sớm để
phóng tới Chợ Neo dự lễ cưới của chúng tôi…
Lễ
cưới khởi sự lúc nào không biết. Mẹ vợ ra khấn vái trước bàn thờ vừa mới được dựng
lên. Rồi tới phiên chú rể lên gối xuống gối, cô dâu ngồi xụp xuống đất, làm lễ
gia tiên. Khấn vái ông bà ông vải xong, chúng tôi xin ra lễ sống cha mẹ vợ theo
phong tục Việt Nam, nhưng ông bố vợ xua tay: “Thôi. Đời sống mới mà. Không phải
lạy Ba Mợ nữa.
Sau
khi đã làm xong bổn phận với người chết là tổ tiên và với người sống là cha mẹ
rồi, bây giờ tới thủ tục hành chính. Nhân viên ủy ban hành chính của xã được
mời tới để làm giấy giá thú. Trước mặt mọi người, cô dâu chú rể cúi xuống mặt
bàn còn thơm mùi phở, ký giấy hợp hôn, tay cô dâu run run. Bây giờ mới lòi ra
tên cô dâu là Phạm Thị Quang Thái. Không phải chỉ có Phạm Thị Thái…
Hai
mâm cơm thịnh soạn hơn ngày thường đã được bầy ra trên hai cái bàn ở trong
quán. Gần hai chục người đã ngồi vào bàn ăn. Ông bố vợ đứng lên mời mọi người
cầm đũa, sau khi đã cám ơn quý khách. Tướng Nguyễn Sơn đứng lên nói vài câu
chúc mừng. Giản dị đến độ không có được một cái nhẫn cưới để tặng cô dâu, nhưng
tôi có thể nói ngay ra đây là kể từ hôm nay cho tới 40 năm sau, chưa bao giờ
đôi vợ chồng này to tiếng với nhau một lần
Ăn
xong bữa “tiệc” cưới, trước khi quý khách ra về, chúng tôi ra trước cửa Quán
Thăng Long đứng xếp hàng cho anh Giao chụp một bức ảnh kỷ niệm. Riêng cô dâu và
chú rể còn có thêm một bức ảnh chụp riêng, hai người nắm tay nhau đứng ở trong
vườn chuối bên cạnh quán. Bức ảnh chụp mọi người trong đám cưới, khi chúng tôi
về thành, ông bố vợ đã cắt bỏ hình tướng Nguyễn Sơn vì sợ lính Tây khám mà thấy
ảnh ông tướng Tư Lệnh thì nguy hiểm lắm…
Đám
cưới vừa cử hành xong thì đã thấy ông bố vợ vào trong làng mua lại một cái ghế
dài để ghép vào giường của cô dâu cho hai người nằm, không quên nói câu nói nằm
trong phong tục Việt Nam: “Ba giải chiếu cho các con, để vợ chồng con sinh năm
đẻ mười như Ba Mợ nghe”. Thế là từ đêm nay trở đi, tôi không phải kê hai cái
bàn ăn làm nơi ngủ nữa rồi”.
Cưới vợ được 4
tuần thì Phạm Duy được điều về Việt Bắc. Phạm Duy phải đưa vợ mới cưới cùng đi.
Khoảng đường từ Thanh Hóa lên Việt Bắc hơn 800 cây số phải… đi bộ, nhưng mới đi
được nửa đường thì Phạm Duy phát hiện vợ mình có thai. Lỡ rồi, đi luôn…
Đúng một tháng
sau, họ đặt chân lên đất Thái Nguyên. Liên lạc viên dẫn tới Yên Giã, một khu rừng
nằm gần ranh giới hai tỉnh Thái Nguyên và Bắc Kạn. Ở chung quanh đây không có một
gia đình thường dân nào cả. Khu thung lũng rộng lớn và có núi bao quanh này là
An toàn khu (ATK) của tất cả các cán bộ làm việc trong các cơ quan khác
nhau của Trung ương. Mỗi gia đình cán bộ đều được cơ quan của mình phát cho một
mảnh đất rồi có người tới phụ giúp để dựng lên một cái nhà bằng nứa.
Yên Giã là nơi
dành riêng cho các gia đình văn nghệ sĩ. Lúc này họ đều trở thành hội viên của
các Hội Nhà Văn, Hội Hoạ Sĩ, Hội Nhạc Sĩ, Hội Sân Khấu cả rồi…Vợ chồng Phạm Duy
là thượng khách của Nguyễn Xuân Khoát, Chủ Tịch Hội Nhạc Sĩ Kháng Chiến. Họ được
cất cho một mái nhà tranh vách nứa nằm không xa nhà của vợ chồng Văn Cao là mấy.
Phạm Duy viết
trong hồi ký: “Tưởng như là căn nhà bên suối đang nằm ở trong một bài
hát bỗng nhảy ra đây. Đây cũng là cái tổ ấm đầu tiên trong đời tôi, của một gia
đình có đôi vợ chồng son và đứa hài nhi nằm trong bụng mẹ. Nhà có tới ba phòng,
phòng ngủ có cái giường nứa, phòng bếp có cái bếp nứa, phòng tắm có tấm phên cũng
bằng nứa.
Thiếu
phòng vệ sinh, nhưng chúng tôi có cả một khu rừng ở đằng sau nhà rồi. Căn nhà nứa
này, tuy có phòng tắm đó nhưng có bao giờ chúng tôi chịu tắm ở trong nhà đâu?
Ai chịu khó vác nước từ suối lên đây? Bà Phạm Duy đi tắm suối là kéo bà Văn Cao
đi cùng. Đi mua thực phẩm hơi xa cho nên cứ cách dăm ba ngày là các bà rủ nhau
cùng đi chợ.
Gạo
ở đây là gạo kháng chiến, khi ăn mà không nhằn miếng cơm cho kỹ là dám sứt răng
vì những hòn sạn. Cũng mua được thịt để ăn nhưng kho xong nồi thịt, chỉ cần một
đêm là thịt kho trở thành thịt đông ngay. Bởi vì ở trong vùng rừng núi này, mỗi
khi đêm xuống thì dù là mùa Hạ, trời cũng trở lạnh như trong mùa Đông…”.
Ở Yên Giã, nhạc
sĩ Phạm Duy gặp lại hầu hết các bạn bè văn nghệ cũ như vợ chồng Văn Cao, vợ chồng
Văn Chung, các nhạc sĩ Lê Yên, Nguyễn Đình Phúc, Xuân Tiên, Xuân Lôi, Lê Văn Vũ
Bắc Tiến, Thế Lữ, Võ Đức Diên, Đoàn Phú Tứ, Nguyễn Huy Tưởng, Nguyễn Đình Thi,
Xuân Diệu… và cả người bạn thân Hoàng Cầm. Đặc biệt là gặp lại anh bạn cùng học
trường Mỹ Thuật khi xưa: Mai Văn Hiến. Hoạ sĩ Mai Văn Hiến rất chiều chuộng
Thái Hằng, anh thường tìm hái trong rừng những quả chua như me, sấu, là những
thứ mà người đang có thai rất thèm ăn.
Những ngày ở ATK
đã ghi đậm dấu ấn trong hồi ức Phạm Duy, ông viết: “Đời sống ở Yên Giã
quá đẹp. Bõ công chúng tôi đã rời bỏ một nơi “an ninh thịnh vượng” là Thanh Hoá
để lên đây ở…”
Theo
Hà Đình Nguyên (Báo Phụ Nữ)
ai trải qua mối tình đầu cay đắng thì rất dễ tổn thương
Trả lờiXóa